Thơ

Nữ sĩ Hồ Xuân Hương  và những thi phẩm bất hủ
http://www.vietnamsingle.com/poem/hoxuanhuong.jpg
Chợ Trời     by Hồ Xuân Hương Đánh Đu     by Hồ Xuân Hương Bánh Trôi Nước     by Hồ Xuân Hương Đền Thái Thú     by Hồ Xuân Hương Đền Trấn quốc    by Hồ Xuân Hương Đồng tiền hoẻn    by Hồ Xuân Hương Động Hương Tích     by Hồ Xuân Hương Đánh Cờ     by Hồ Xuân Hương Đèo Ba Dội    by Hồ Xuân Hương ốc nhồi    by Hồ Xuân Hương Bọn đồ dốt    by Hồ Xuân Hương Bà lang khóc chồng    by Hồ Xuân Hương Cảnh làm lẽ    by Hồ Xuân Hương Cảnh Thu     by Hồ Xuân Hương Cái quạt giấy - bài 1    by Hồ Xuân Hương Cái quạt giấy - bài 2    by Hồ Xuân Hương Chơi Đền Khán Xuân     by Hồ Xuân Hương Chửa hoang    by Hồ Xuân Hương Chùa Hương    by Hồ Xuân Hương Chùa quán sứ    by Hồ Xuân Hương Chùa xưa    by Hồ Xuân Hương Con cua    by Hồ Xuân Hýõng Dệt vải    by Hồ Xuân Hương Dỗ Bạn Khóc Chồng     by Hồ Xuân Hương Duyên kỳ ngộ    by Hồ Xuân Hương Giếng nước    by Hồ Xuân Hương Giễu quan Hậu    by Hồ Xuân Hương Già kén kẹn hom    by Hồ Xuân Hương Hỏi cô hàng sách    by Hồ Xuân Hương Hỏi Trăng    by Hồ Xuân Hương Hang cắc cớ    by Hồ Xuân Hương Hang Thanh hóa    by Hồ Xuân Hương Kiếp Tu Hành     by Hồ Xuân Hương Mời ăn Trầu     by Hồ Xuân Hương Mời ăn trầu    by Hồ Xuân Hương Nhà Sư    by Hồ Xuân Hương Quả Mít    by Hồ Xuân Hương Qua kẽm trống    by Hồ Xuân Hương Quan Thị    by Hồ Xuân Hương Sư bị làng đuổi    by Hồ Xuân Hương Sư bị ong châm    by Hồ Xuân Hương Sư Hổ Mang     by Hồ Xuân Hương Tức Cảnh Tề Sở     by Hồ Xuân Hương Tự tình - bài 2    by Hồ Xuân Hương Tự tình - bài 3    by Hồ Xuân Hương Tự Tình 1    by Hồ Xuân Hương Tát Nước     by Hồ Xuân Hương Thương    by Hồ Xuân Hương Thiếu nữ ngủ ngày    by Hồ Xuân Hương Tranh hai Tố nữ    by Hồ Xuân Hương Vịnh cái quạt     by Hồ Xuân Hương
      5-4-2011
NỖI NIỀM CỦA ĐẤNG CHỒNG NGÀY 8/3 
Sáng nay mùng tám tháng ba
Thức dậy mới biết trong nhà thiếu em
Mắt nhắm mắt mở tèm lem
Tay chân quờ quạng … tưởng em đang nằm
Hí hửng, anh lật tấm chăn,
Định ôm mới thấy … trời thần … con Lu
Gọi em, Em hỡi, Em đâu
Trên bàn chợt thấy mấy câu em đề
“Em đi mua sắm tối về
Ở nhà anh nhớ phải nghe lời này
Sáng ra xén cỏ tưới cây
Rửa luôn đống chén .. hổm rày anh quên
Trong kho, mười một cái mền
Đắp từ năm ngoái, anh đem giặt dùm
Giày dép em quẳng lung tung
Nhờ anh lượm cất vô thùng dùm em
Mười lăm bao rác trên thềm
Anh đem ra đổ ở bên bờ hồ
Receipt đem bán ký lô
Bill thì anh nhớ ký vô trả tiền
Có vợ đẹp, sướng như tiên
Gặp bạn phải nói em hiền đó nha
Hôm nay ngày tám tháng ba,
Em nhường vinh dự “Chủ Nhà” cho anh!!!




Định Nghiã Vợ

Hôm nay mùng 8 tháng 3
Không biết định nghĩa Vợ là chi đây
Vợ là quả ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng.
Vợ là một đoá hoa hồng
Vợ là "sư tử Hà Đông" trong nhà.
Vợ là nắng gắt mưa sa
Vợ là giông tố phong ba bão bùng.

Nhiều người nhờ Vợ lên Ông
Nhiều người vì Vợ mất không cơ đồ

Vợ là cả những vần thơ
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy
Vợ là một chất men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng mê say.

Vợ là khối óc bàn tay
Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta
Vợ là nụ, Vợ là hoa
Vợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuân.

Vợ là tín dụng nhân dân
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà
Vợ là biển rộng bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông.

Vợ là chỗ dựa cho chồng
Nhiều ông dám bảo vợ không là gì!?
Khoan khoan hãy nghĩ lại đi
Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu.
Việc nhà vợ có công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà.
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là Cát-sét, Vợ là Tivi.

Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về trong ta.

Vợ là làn điệu dân ca.
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là "Nội lực" làm nên cơ đồ
Vợ là thủ quỹ, thủ kho
Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà.

Vợ là vũ trụ bao la
Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường.
Khi nào giận, lúc nào thương.
Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu.
Vợ là một khúc sông sâu
Vợ như là cả một bầu trời xanh
Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trúc bên đình làm duyên
Vợ là cô Tấm thảo hiền.
Vợ là cô Cám hám tiền ham chơi.
Vợ là con Phật, cháu Trời,
Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian. Vợ là...
Tiếp theo 



Vợ từ đâu ra? 



VỢ, từ thiếu nữ hiền lành
Đến khi xuất giá trở thành "quan gia"
VỢ là con của người ta
Và ta quen VỢ, chẳng qua vì tình
Có quan thì phải có binh
Nên ta làm lính hầu tình "quan gia"
Con ta do VỢ sanh ra
Nên ta với VỢ chẳng bà con chi
Tại vì hôm VỢ vu quy
Ta lỡ làm lính hầu đi bên nàng
Làm lính chứ không làm tàng
“Tính chất” của VỢ, ta càng hiểu hơn
Mỗi khi mà VỢ giận hờn
Áp dụng "công thức giản đơn" làm huề
Khi VỢ đã ngỏ lời chê
Thì nên sửa đổi "đa-ta-bê" tức thì (database)
Mỗi khi VỢ bảo chuyện gì
"Program" VỢ viết nhớ ghi trong lòng
Khi VỢ đã nói là "không!"
"Nguyên hàm bất định" đừng mong tìm dò
VỢ mà nổi nóng dằn co
"Bảo toàn định luật" phải lo sẵn sàng
Khi nào cùng VỢ ra đàng
"Bảy hằng đẳng thức" sẵn sàng lắng nghe
Mỗi khi mà đã ngừng xe
Phải lo "chuyển vế" mở xe cho nàng
Cùng VỢ đi vào nhà hàng
Không nên tự ý "khai hàm tích phân"
Hễ thấy VỢ cứ nhăn nhăn
"Khảo sát hàm số" nhưng cần làm thinh
VỢ "input" chữ "Shopping"
Thì "output" phải áo xinh, váy đầm...
Muốn VỢ đừng có chầm bầm
Thì kề-đít-cạc (credit card) âm thầm "khai căn"
Nếu lỡ mà có lăng nhăng
"Giá trị tuyệt đối" một lần rồi thôi
Tình VỢ mà có muôn đời
Phải nhường VỢ chức "đương thời quan gia"
Muốn VỢ trẻ mãi không già
Lưng ta chắc phải như là "parabol"
“Tính chất” VỢ thì phải tuân
Kẻ làm lính phải luôn luôn thật thà
Nấu cơm, đi chợ, quét nhà ...
Quan gọi thì dạ , bẩm bà có ngay
Quan thương sẽ cười suốt ngày
Quan ghét lính sẽ bị đày khổ sai
Hễ ai có cười chê bai
Đổ thừa thương VỢ chứ ai mà đần
“Tính chất” phải học nhiều lần
Nếu không áp dụng trăm phần trăm thua! 

10 Điều Vợ Dặn

Lái xe ra khỏi cổng nhà
Vợ kêu giật ngược, diết da dặn rằng:
Một: đừng mơ mộng thơ, trăng
Đụng xe thi sĩ gẫy răng, u đầu
Hai: đừng giữ ống nghe lâu
Gái tơ õng ẹo, ghẹo đầu dây kia
Ba: đừng ghé quán rượu bia
Bốc men tơ tưởng, nọ kia khó lường
Bốn: đừng mua báo dọc đường
Bìa in hoa hậu, soi gương liếc cười
Năm: đừng liến láo con ngươi
Đồng nghiệp váy ngắn, ẹo người đi qua
Sáu: đừng hoang phí thời gian
Ngồi lâu trộm nghiá, cô hàng cà-phê
Bảy: đừng thấy phở mà mê
Bột ngọt loét dạ, lại chê cơm nhà
Tám: đừng hò hát lang thang
Tiếp viên ca sĩ, giả ma hớp hồn
Chín: đừng dạo bước hoàng hôn
Công viên hoa lá, cô hồn rủ rê
Mười: đừng ghé rạp xi nê
Ti vi nhà sẵn, lẹ về coi phim
Rõ chưa? vợ hét đứng tim
Đừng hòng tưởng bở, như chim sổ lồng
Mười Đừng nhắc lại cho thông
Nếu không tui quyết nhốt ông ở nhà. 



Đạo Thờ Bà

Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi
Nhất vợ nhì trời là chuyện "normal"
Ðàn ông sợ vợ thì sang,
Ðàn ông uýnh vợ tan hoang cửa nhà.
Ðàn ông không biết thờ "bà"
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi.
Ðàn ông sợ vợ ai khi,
Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian?
Ðàn ông khí phách ngang tàng,
Nghe lời vợ dạy là hàng "trượng phu"
Ðàn ông đánh vợ là ngu,
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi.
Nắng mưa là chuyện của trời,
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu.
Suốt ngày cày cấy như trâu,
Chiều về rửa chén cũng "ngầu" như ai.
Nấu cơm, đi chợ hàng ngày,
Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn.
Lau nhà, lau cửa chẳng màng,
Đâu cần oanh liệt ngang tàng làm chi.
Nhiều khi muốn hộc dầu xì,
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày.
Nàng đòi thi đấu võ đài,
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.
Nhớ xưa mình mới quen nhau,
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương.
Cho nên tôi bị gạt lường,
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng.
Than ôi! thực tế phũ phàng,
Mày râu một kiếp thân tàn đi đoong.
Một lòng thờ dzợ sắt son,
Cho tròn chử SỢ mới là Đàn Ông 


Ông Chồng Ngoan

Ngày xưa vợ phải thờ chồng
Chồng chết ở vậy nằm không tháng ngày.
Bà nào muốn tái giá ngay
Ba năm phải đợi qua ngày mãn tang.
Bà nào giòng giống đoan trang
Trăm năm thủ tiết không màng tái hôn.
Nuôi con tới lúc lớn khôn
Hy sinh trọn nghĩa bảo tồn thanh danh.
........
Ngày nay xã hội tan tành
Luân lý đổ vỡ nghĩa tình đáng chi.
Tha phương học được cái gì?
Trượng phu, thằng ở cũng thì giống nhau.
Cày nhiều tiền bạc cất đâu?
Nợ hơn chúa chổm, phờ râu suốt đời .
Xe dơ hút bụi lau chùi
Xe hỏng nằm đó ai thời sữa sang.
Xe anh cà rịch cà tang
Xe nàng láng cốm thì nàng mới vui.
Suốt ngày làm đổ mồ hôi
Cũng không hết việc, trời ơi là trời!
Lau nhà, hút bụi xong rồi
Rửa chén, rửa dĩa, rửa nồi, rửa soong.
Giặt quần áo, xấy vừa xong
Ngồi ủi từng cái muốn còng cái lưng.
Đồ nàng, đồ nỉ, đồ lông
Đem tiệm giặt ủi mười đồng một manh.
Quần jean, T shirt phần anh
Quân tử độc bộ xoay quanh bốn mùa.
Máy này hỏng, máy kia khua
Phải mò, phải sửa, phải mua phụ tùng.
Nhà này sáu bảy căn phòng
Trang trí, sơn phết cho vừa lòng em.
Giường kia nằm chẳng đặng êm
Bàn ghế không hợp, phải nên đổi liền.
Suốt đời cái túi không tiền
Mặt mủi hốc hác như ghiền xì ke.
Mùa xuân rồi đến mùa hè
Trồng rau, cắt cỏ chớ hề ở không.
Qua thu rồi lại sang đông
Cào lá, xúc tuyết, việc công ông làm.
.....
Nàng rảnh nàng đi chơi mall

Nữ trang, quần áo một kho kếch xù.
Tha hồ em sắm lu bù
Thời trang lắm mốt, lắm trò đổi thay.
Tiếc tiền anh muốn giải bày
'Đồ kẹo, đồ cheap', em thời mắng anh.
Muốn cho ngon ngọt cơm canh
Nghiến răng nhịn nhục làm lành cho mau.
Chớ để cho bà giận lâu
Bà xé hôn thú là chầu diêm vương.

Anh kia qua Mỹ đã lâu
Mà vẫn không thuộc sáu câu thờ bà.
Đạo này không phải đạo ta
Đạo này của Mỹ luật toà hẳn hoi.
Chồng ngoan phải biết thờ bà
Nếu bà ly dị, chia ba gia tài.
Khôn ngoan lý lẽ người ngoài
Hổn láo, cải vợ có ngày nhà tan.... 

Hai Sắc Hoa ... Tân Hôn

Một mùa thu trước lúc thành hôn
Đã hứa thương nhau đến hết hồn
Vậy mà mới được vài năm lẻ
Chưa chết sao mà đã muốn chôn.

"Người ấy"' thường trơ mặt lạnh lùng
Lúc nào cũng giống trận cuồng phong
Lúc vênh - lúc váo - khi la hét
Lúc khóc lu bù - lúc nạnh hông!

"Người ấy" thường hay móc bóp tôi
Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi
Bảo rằng làm ít, cho ăn dở
Nếu muốn thôi thì cứ việc thôi.

Bất kể bạn bè, bất kể chi
Luôn "ca vọng cổ" giọng lâm ly
Nào là khốn khổ, nào lương ít
Quanh năm chỉ tính chuyện so bì.

Ngồi lê đôi mách với xóm làng
Con cái chuyện nhà chẳng đảm đang
Khi thì tứ sắc, khi coi bói
Quen mặt chè xôi mọi ngả đàng.

Tôi chẳng thấy Xuân, chỉ thấy Thu
Nhà tôi chẳng khác chi nhà tù
Vợ tôi thôi đã thành bà chủ
Bắt tôi đem đội để bàn thờ.

Tôi khổ như điên với miệng đời
Xầm xì to nhỏ chuyện nhà tôi
Trời ơi, tôi chỉ mong có phép
"Người" biến cho rồi, khỏi đời tôi.

Buồn quá lật xem tin trên báo
Vợ ghen chặt đứt “của” chồng nhà
Nếu phải tay tôi ngồi xử án
Thắt cổ luôn bà, chẳng có tha.

Tôi nhớ lời "người" vẫn bảo tôi
"Khi nào tôi chết, cúng xe hơi
Vàng bạc, nhà lầu, tivi giấy"
Cúng rồi, sao bả hổng đi chơi?

Tôi thấy đời tôi tối mịt mù
Giặt đồ, rửa chén một thân cu (ki)
Đời tôi chẳng khác đời cô Lựu
Trời ơi tôi khổ đến bao giờ?

Nếu biết rằng tôi đã làm chồng
Vợ là "người ấy", bạn kinh không?
Thà sống độc thân mà rảnh nợ
Ham chi môi son với má hồng! 


Làm Sao Trốn Được ? 

Con quỳ lạy Chúa trên trời
Sao cho con trốn được người con yêu
Rằng con thiếu nợ đã nhiều
Nàng còn mua sắm đủ điều Chúa ơi!
Con cày hai jobs hụt hơi
Người con yêu lại đua đòi chơi xe
Biểu gì con cũng phải nghe
Nếu con cải lại là te tua đời
Trước đây con tưởng gặp thời
Con đà tìm được đúng người con yêu
Giờ đây thân xác tiêu điều
Đời con phải chịu rất nhiều đắng cay
Thân con chẳng khác trâu cày
Nợ nàng con trả dài dài chưa xong
Con giờ như cá lòng tong
Sụt ba chục ký, ốm nhong, rã rời
Thế mà đâu hết nợ đời
Nấu cơm, rửa chén, bị đòi tù ti
Người đâu gặp gỡ làm chi
Để cho khổ thế còn gì là con?
Chúa ơi, con khổ vô ngần
Chúa mà không giúp là thân con tàn
Con đang thiếu nợ trăm ngàn
Nhìn đồ nàng sắm hai hàng lệ rơi
Con quỳ lạy Chúa trên trời
Giúp cho con trốn được người con yêu. 
           
Tìm Vợ  Tốt


Con quỳ xin Chúa trên trời,
Cho con lấy vợ như người trong mơ
Phải đẹp gái, không kiêu sa
Thích ở nhà lo nội trợ
Không cắc cớ chửi chồng con
Không phấn son, không nhiều chuyện
Không hà  tiện, không cằn nhằn
Phải siêng Nang, không lười biếng
Nói nhỏ tiếng, biết chiều chồng
Giỏi nữ công, biết gia chánh
Biết làm bánh, nấu ăn ngon
Biết dạy con, cư xử tốt
Không quá dốt, không quá khôn
Không ôm đồm, không ủy mị
Không thiên vị, không cầu kỳ
Không quá phì, không quá ốm
Không dị hợm, không chanh chua
Không se sua, không bẻm mép
Không bép xép, không phàn nàn.
              Nếu Không Có Đàn Ông

Nếu thế giới này không có đàn ông
Các cô thiếu nữ chẳng có chồng
Lấy đâu mà đẻ đòi làm mẹ
Một mình lạnh lẽo, tối nằm không.

Nếu thế giới này không có đàn ông
Ai sẽ đèo bà đi long nhong
Ai còng xương sườn, cong xương sống
Giúp bà “thư giãn” những đêm đông?

Nếu thế giới này không có đàn ông
Canh thiu, cơm sống lấy ai ăn?
Ai là đối tuợng bà la mắng?
Ông ổng giọng bà có ai thông?

Nếu thế giới này không có đàn ông
Thì đâu có cảnh móc túi chồng?
Tiền lương, khoản nọ bà thu tất
Chỉ để cho chồng cái túi không! 
          hay :

Thế giới này đây không đàn ông
Mấy bà làm sao lượm tấm chồng
Lấy ai quạt mát mùa hè đến
Lấy ai ủ ấm những ngày đông

Thế giới này đây không đàn ông
Mấy bà lạnh lẽo một mình không
Lấy ai cạo gió khi cảm sốt
Lấy ai đấm bóp, nấu nước xông

Thế giới này đây không đàn ông
Mấy bà son phấn cũng như không
Ra đường chả có ma nào ngắm
Về nhà chỉ có bóng gương trông

Thế giới này đây không đàn ông
Bát đũa ăn xong xếp cả chồng
Ngày này tháng nọ không ai rửa
Ghế bàn phủ che lớp bụi hồng

Thế giới này đây không đàn ông
Cầu tiêu bị nghẹt chả ai thông
Mái nhà mưa dột ai leo sửa
Hàng rào nghiêng đổ ai ra công

Thế giới này đây không đàn ông
Làm sao còn được tố khổ chồng
Lấy ai mà trút cơn giận dữ
Uổng danh sư tử đất Hà Đông

Thế giới này đây không đàn ông
Ai cho em bé để bà bồng
Lẻ loi cô độc t rong nhà vắng
Mùa hè cũng lạnh như mùa đông

Thế giới này đây không đàn ông
Lấy ai bà nhốt ở trong lồng
Lấy ai bà xẻ đôi tim óc
Bà nhồi bà đá tựa ba lông

Thế giới này đây không đàn ông
Lấy ai sai bảo để chạy rông
Lấy ai sai vặt khi đứng cạnh
Để bà cưỡi cổ chạy nhông nhông

Thế giới này đây không đàn ông
Ai đưa bà đến tận mây hồng
Ai làm bà sướng lim dim mắt
Tràn dâng ngây ngất tận hư không

Thế giới này đây không đàn ông
Nhà thờ, chùa, miễu ắt là đông
Mấy bà khấn vái cầu Phật, Chúa
Chổng mông xin kiếm một ông chồng.


Thế giới này không có đàn ông
Các cô thiếu nữ chẳng cần chồng
Không cần đẻ chửa chi cho mệt
Một mình, nếu lạnh, đắp chăn bông.

Thế giới nầy không có đàn ông
Thì ta đi bộ, đi xe bus
Khỏi nhờ phiền phức, khỏi chờ mong
Nếu cần thư giản những đêm đông
Chỉ cần đọc sách hay nghe nhạc
Lò sưởi làm ta được ấm lòng

Thế giới nầy không có đàn ông
Cơm thiu, canh sống chó chim ăn
Chó mèo đối tượng bà la mắng
Ong óng giọng bà rất oai phong!

Thế giới nầy không có đàn ông
     Đêm nằm yên giấc không ai phá    
 Hỏi rằng như thế sướng hay không? 

                                    

  Dạo:
     Gió dồn lá chết đầy tay,
Mùa thu áo vá đêm nay nhớ gì?

Mùa Thu Áo Vá

Ai máng vội áo mùa thu lên lá,
Cho rừng không kịp vá vết sầu loang.
Đường quên mưa, cỏ úa chết thành hàng,
Sương cố quận ngỡ ngàng rơi đất lạ.

Núm hoa dại thở dài trong kẽ đá,
Con suối nghèo cãi vã với rong rêu.
Sao lơ thơ như muối rắc không đều,
Mây mất gốc lều bều trôi vất vưởng.

Trong thanh vắng, tiếng ai cười gắng gượng,
Chặng cuối đời vẫn bướng bỉnh tìm vu

Cơn đau xưa ngày mấy bữa chôn vùi,
 Tim mắc nghẽn một nùi mơ ước dở.

Chốn tạm trú, thân nửa thầy nửa thợ,
Gót thu mòn lối chợ chẳng người quen,
Nắng chưa nồng đã nhượng lối đêm đen,
Tri kỷ chỉ một ánh đèn cô quả.

Hoài đợi sáng, hồn chai lì hóa đá,
Trót phai màu, lá hối hả ra đi.
Trăm năm sau, đất mộ cũ phẳng lì,
Kiếp sống tạm có còn chi dấu vết.

Hơi thu tàn mỏi mệt,
Lá xa cành vẫn lê lết tìm nhau.
Nhưng người xưa khi nhắm mắt lên tàu,
Là biết đã đại dương sầu cách biệt.

Dĩ vãng chết, nhưng lòng chưa chịu chết,
Vẫn âm thầm lần theo vết chim bay,
Vẫn run run chắt mãi giọt nắng ngày,
Vẫn đeo đuổi bóng mây chiều hư ảo.

Ra đi trong gió bão,
Bao thu rồi manh áo cũ chưa thay,
Nhìn mũi chỉ đường may,
Chua xót nhớ bàn tay gầy của mẹ.

Trong đáy mắt như ruộng đồng nứt nẻ,
Còn lăn tăn chút cặn lệ dư thừa.
Tuổi xế chiều, trời ít nắng nhiều mưa,
Trang giấy lẻ đã dần thưa nét chữ.

Hoa ngả ngớn bán rao câu tình tự,
Nhưng phận người lữ thứ dám nào mua.
Đêm ôm chăn thao thức đợi chuông chùa,
Chỉ nghe tiếng thở than mùa ly biệt.

Đĩa dầu con cạn kiệt,
Mài miệt bóng ma chơi.
Đôi môi thâm đã nửa kiếp quên lời,
Cơn điên loạn, khẽ nhếch cười cay đắng.

Biển xưa lặng, niềm đau xưa chẳng lặng,
Xuân không về, lòng mãi vắng hương mai.
Ngày ngắn dần, gượng nán lại dằng dai,
Đêm lấn lướt, cố kéo dài bất tận.

Chim mất tổ, xót xa chiều lận đận,
Sương xa người, luẩn quẩn đáy vực sâu.
Gió đuổi nhau tê buốt nhánh cây sầu,
Quạ vất vả đỡ nhịp cầu uất hận.

Con trăng già nén giận,
Nhìn đèn màu dọa dẫm ánh sao câm.
Lá rắc tựa mưa dầm,
Thu luống cuống cổi lầm manh áo vá.
                Trần Văn Lương
                   Cali, 10/2010




Bà Hồ Xuân Hương

Giếng Nước

Ngõ ngang thăm thẳm tới nhà ông
Giếng tốt thanh thơi, giếng lạ lùng.
Cầu trắng phau phau đôi ván ghép,
Nước trong leo lẻo một dòng thông.
Cỏ gà lún phún leo quanh mép,
Cá diếc le te lách giữa dòng.
Giếng ấy thanh tân ai chẳng biết,
Đố ai dám thả nạ dòng dòng.

Lấy Chồng Chung


Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng,
Chém cha cái kiếp lấy chồng chung.
Năm thì mười họa hay chăng chớ,
Một tháng đôi lần có cũng không.
Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm,
Cầm bằng làm mướn, mướn không công.
Thân này ví biết đường này nhỉ,
Thà trước thôi đành ở vậy xong.

Sư Bị Ong Châm

Nào nón tu lờ nào mũ thâm
Đi đâu không đội để ong châm ?
Đầu sư há phải... "gì" bà cốt,
Bá ngọ con ong bé cái nhầm.
Sư Hoang Dâm

Cái kiếp tu hành nặng đá đeo
Vị gì một chút tẻo tèo teo
Thuyền từ cũng muốn về Tây Trúc
Trái gió cho nên phải lộn lèo.

Sư Hổ Mang

Chẳng phải Ngô mà chẳng phải ta
Đầu thì trọc lốc, áo không tà.
Oản dâng trước mắt dăm ba phẩm,
Vải nấp sau lưng sáu bảy bà.
Khi cảnh, khi tiu, khi chũm chọc,
Giọng hì, giọng hỉ, giọng hi ha.
Từ lâu có lẽ lên sư cụ
Ngất nghểu toà sen nọ đó mà.

Dệt Cưởi

Thắp ngọn đèn lên thấy trắng phau
Con cò mấp máy suốt đêm thâu
Hai chân đạp xuống năng năng nhắc,
Một suốt đâm ngang thích thích mau.
Rộng hẹp nhỏ to vừa vặn cả,
Ngắn dài khuôn khổ cũng như nhau.
Cô nào muốn tốt ngâm cho kỹ,
Chờ đến ba thu mới dãi màu.

Mắng Học Trò Dốt I

Khéo léo đi đâu lũ ngẩn ngơ?
Lại đây cho chị dạy làm thơ.
Ong non ngứa nọc châm hoa rữa,
Dê cỏn buồn sừng húc giậu thưa.

Mắng Học Trò Dốt II


Dắt díu đưa nhau đến cửa chiền
Cũng đòi học nói, nói không nên,
Ai về nhắn bảo phường lòi tói,
Muốn sống đem vôi quét trả đền.

Khóc Tổng Cóc

Chàng Cóc ơi ! Chàng cóc ơi !
Thiếp bén duyên chàng có thế thôi
Nòng nọc đứt đuôi từ đây nhé,
Nghìn vàng khôn chuộc dấu bôi vôi.

Khóc Ông Phủ Vĩnh Tường

Trăm năm ông phủ Vĩnh Tường ôi !
Cái nợ ba sinh đã trả rồi,
Chôn chặt văn chương ba thước đất,
Tung hê hồ thỉ bốn phương trời.
Cán cân tạo hóa rơi đâu mất,
Miệng túi càn khôn khép lại rồi
Hăm bảy tháng trời đà mấy chốc,
Trăm năm ông phủ Vĩnh Tường ôi !

Quả Mít

Thân em như quả mít trên cây,
Da nó sù sì, múi nó dày.
Quân tử có yêu thì đóng cọc,
Xin đừng mân mó nhựa ra tay.

Con Ốc Nhồi

 Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi
Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi.
Quân tử có thương thì bóc yếm
Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.

Bánh Trôi Nước

Thân em vừa trắng lại vừa tròn,
Bảy nổi ba chìm với nước non.
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn,
Mà em vẫn giữ tấm lòng son.

Đền Đền Sầm Nghi Đống

Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo,
Kìa đền Thái Thú đứng cheo leo.
Ví đây đổi phận làm trai được,
Thì sự anh hùng há bấy nhiêu.

Trách Chiêu Hổ I

Anh đồ tỉnh, anh đồ say
Sao anh ghẹo nguyệt giữa ban ngày ?
Này này chị bảo cho mà biết,
Chốn ấy hang hầm chớ mó tay !

Trách Chiêu Hổ II

 Sao nói rằng năm lại có ba ?
Trách người quân tử hẹn sai ra.
Bao giờ thong thả lên chơi nguyệt,
Nhớ hái cho xin nắm lá đa.
Trách Chiêu Hổ III
Những bấy lâu nay luống nhắn nhe,
Nhắn nhe toan những sự gùn ghè.
Gùn ghè nhưng vẫn còn chưa dám,
Chưa dám cho nên phải rụt rè.

(ST)
Thân,
SonDeGaulle


BƠM XE ĐẠP


Đưa tay bóp thử cái xem sao

Thấy nó mềm nên đút vòi vào

Vặn vặn, xoay xoay rồi đứng dậy

Nhấp nhổm xuống, lên, dấn ào ào

Mệt mỏi, mồ hôi đầy trên trán

Nữ khách đâm lo, nói thì thào

- Anh ơi cẩn thận không chửa đấy

- Anh dấn thế này chửa làm sao
( ST )
Thân,

SonDeGaulle

Về quê bà chúa thơ Nôm

Làng Quỳnh, xã Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An quê hương nữ sỹ Hồ Xuân Hương nằm ở địa đầu xứ Nghệ. Ở ngôi làng hơn 630 năm tuổi, vốn nổi tiếng là mảnh đất của khoa bảng này, gặp bất kỳ ai từ trẻ mới lớn đến những cụ già hầu như ai cũng nắm khá rõ thân thế cuộc đời nữ sỹ Hồ Xuân Hương. Nhưng tất cả đều mơ hồ khi chúng tôi hỏi tìm về mộ thật của bà chúa thơ Nôm.



Bia tưởng niệm nữ sỹ Hồ Xuân Hương ở làng Quỳnh, xã Quỳnh Đôi (Quỳnh Lưu, Nghệ An).




Chúng tôi không khó tìm đến bia mộ của nữ sĩ Hồ Xuân Hương tọa lạc ngay phía đầu làng. Cạnh nhà bia tưởng niệm bà là mộ cụ Hồ Tùng Mậu và anh hùng Cù Chính Lan. Nguyên văn trên bia ghi:“Bia tưởng niệm Hồ Xuân Hương (1772-1822). Bà là người Quỳnh Đôi (Quỳnh Lưu-Nghệ An) là một nhà thơ nữ kiệt xuất, nổi tiếng về những bài thơ không công thức, chống phong kiến ở thế kỷ 18-19. Tác phẩm: Xuân Hương thi tập; Lưu Hương ký; Đồ sơn bát vịnh...”. Bia còn dịch ra tiếng Anh viết ở mặt bên cạnh. Nhưng mộ thật của Hồ Xuân Hương không được an táng tại quê.

(ST)

Thân,
SonDeGaulle


Cảnh Xuân
Bài thơ này có 8 cách đọc .
Có lẽ chỉ có tiếng Việt mới phong phú như thế !

1. Bài thơ gốc ( bài 1 ) :

Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời
Thú vui thơ ruợu chén đầy vơi
Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi
Qua lại khách chờ sông lặng sóng
Nguợc xuôi thuyền đợi bến đông nguời
Xa ngân tiếng hát đan trầm bổng
Tha thướt bóng ai mắt mỉm cuời .

2. Ðọc nguợc bài gốc từ duới lên , ta đuợc bài 2 :

Cuời mỉm mắt ai bóng thướt tha
Bổng trầm đan hát tiếng ngân xa
Nguời đông bến đợi thuyền xuôi ngược
Sóng lặng sông chờ khách lại qua
Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá
Biếc xanh cành trúc giậu cài hoa
Vơi đầy chén ruợu thơ vui thú
Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta .

3. Bỏ hai chữ đầu mỗi câu trong bài gốc , ta đuợc bài
3 ( ngũ ngôn bát cú , luật bằng vần bằng ) :

Cảnh xuân ánh sáng ngời
Thơ ruợu chén đầy vơi
Giậu trúc cành xanh biếc
Hương xuân sắc thắm tươi
Khách chờ sông lặng sóng
Thuyền đợi bến đông nguời
Tiếng hát đan trầm bổng
Bóng ai mắt mỉm cuời .

4. Bỏ hai chữ cuối mỗi câu trong bài gốc , đọc nguợc
từ dưới lên , ta đuợc bài 4 ( ngũ ngôn bát cú , luật
bằng vần bằng ) :

Mắt ai bóng thuớt tha
Ðàn hát tiếng ngân xa
Bến đợi thuyền xuôi nguợc
Sông chờ khách lại qua
Sắc xuân hương quyện lá
Cành trúc giậu cài hoa
Chén ruợu thơ vui thú
Ánh xuân cảnh mến ta .

5. Bỏ ba chữ cuối mỗi câu trong bài gốc , ta đuợc bài
5 : (tám câu , bốn chữ )

Ta mến cảnh xuân
Thú vui thơ ruợu
Hoa cài giậu trúc
Lá quyện hương xuân
Qua lại khách chờ
Nguợc xuôi thuyền đợi
Xa ngân tiếng hát
Tha thướt bóng ai.

6. Bỏ ba chữ đầu mỗi câu trong bài gốc , đọc nguợc từ
duới lên , ta đuợc bài 6 : ( tám câu , bốn chữ )

Cuời mỉm mắt ai
Bổng trầm đan hát
Nguời đông bến đợi
Sóng lặng sông chờ
Tươi thắm sắc xuân
Biếc xanh cành trúc
Vơi đầy chén ruợu
Ngời sáng ánh xuân .

7. Bỏ bốn chữ đầu mỗi câu trong bài gốc , ta đuợc bài
7 ( tám câu , ba chữ )

Ánh sáng ngời
Chén đầy vơi
Cành xanh biếc
Sắc thắm tươi
Sông lặng sóng
Bến đông người
Ðàn trầm bổng
Mắt mỉm cuời .

8. Bỏ bốn chữ cuối mỗi câu trong bài gốc , đọc nguợc
từ duới lên , ta đuợc bài 8 : ( tám câu , ba chữ )

Bóng thuớt tha
Tiếng ngân xa
Thuyền xuôi ngược
Khách lại qua
Hương quyện lá
Giậu cài hoa
Thơ vui thú
Cảnh mến ta

TVN .Sưu Tầm

Không có nhận xét nào: