Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

Quyền lực cá nhân : Bạn, Tôi và Trung Quốc

BY:Blog Ánh Trăng - Thùy Linh giới thiệu thêm một bài viết của một bạn gái đang học cao học tại Hoa Kỳ có tên là Panda Tun. Đọc để biết thế hệ trẻ ngày nay suy nghĩ và hiểu biết như thế nào? TL yêu họ, khâm phục họ và có thêm hy vọng, niềm tin vào ngày mai…Ngày mai thuộc về những người trẻ tuổi này.
***
QUYỀN LỰC CÁ NHÂN: BẠN, TÔI VÀ TRUNG QUỐC (PI)

Panda Tun - Tôi viết những điều này sau khi nghe kể những người bạn Việt Nam của tôi phản ứng với một sinh viên Trung quốc khi cậu ta hỏi: “Bạn có ghét người Trung quốc hay không?”, và những người bạn của tôi, hiểu cậu ta nói gì nhưng đã tảng lờ bằng cách gợi ý rằng: “Thôi, không nói chuyện chính trị”, và tiếp tục trêu người Trung Quốc đó …

Sự thiếu quan tâm, thờ ơ, và bàng quan của những người xung quanh khiến tôi thực sự đau xót. Tôi đọc đâu đó nói về sự xâm lấn biên giới, lãnh hại, không nguy hại bằng sự xâm lấn và thôn tính về mặt văn hóa.

Những ai quan tâm đến tình hình chính trị trong nước đều ít nhiều hiểu được điều tôi vừa nói ở trên. Tôi đau xót khi nhìn sự vô tư – một thứ vô tư, hồn nhiên đến đau lòng của những người thân quen khi tiếp nhận những gì được dọn sẵn, những gì dễ dãi, mà quên đi, chính sự dễ dãi đó cũng là một sự lựa chọn chính trị, trong đó ta nhường bước, bán linh hồn và tinh thần dân tộc, những gì quý giá về mặt tinh thần của mình…

Các bạn thân mến,

Mỗi ngày, tôi đều dành một chút thời gian lướt qua các trang mạng để xem tình hình trong nước, xem những người dân nước mình tại Hà nội, Sài gòn phản ứng như thế nào với những hành động gây hấn, bạo ngược của Trung quốc trên biển Đông…Và tôi xem báo chí trong nước nói gì về những người đi biểu tình, quan chức nhà nước nói những gì. Vào trang của những người phản đối hành động của Trung Quốc, tôi đã thấy những người cầm quyền ở Việt Nam, thông qua công an thường phục, đồng phục và rất nhiều các dân phòng, cảnh sát cơ động…đối xử tồi tệ, làm tổn thương những người yêu nước, tổn thương lòng yêu nước của mọi người như thế nào để xoa dịu Trung quốc.

Tôi cũng đọc những bài báo phân tích cho thấy Trung quốc đã gây những ảnh hưởng sâu sắc đến Việt Nam như thế nào, từ những vấn đề tưởng như không có gì quan trọng thông qua văn hóa. Thông qua phim ảnh, họ truyền bá văn hóa theo mục đích phục vụ sự bá quyền. Không biết bằng cách tác động nào, những di tích nói lên hành động của cha ông ta chống Tàu (những tấm bia ở nhiều nơi ghi công người đã khuất vì dũng cảm chống Tàu đã bị đục đi mất chữ “chống Tàu”), hoặc bị thay thế. Rồi những vấn đề lớn như kinh tế, chính trị (mà gần đây nhất là Trung quốc đã trúng những gói thầu lớn liên quan đến kinh tế của VN- báo SGTT đã phân tích những cái hại khi toàn bộ ngành năng lượng của VN đặt vào tay TQ nguy hiểm như thế nào. Bạn có thích nghe nước mình phụ thuộc thế không? Và hẳn nhiên bạn cũng không thích cảm giác bất an phải không, khi bạn biết từ trong lịch sử đến giờ, nước này không đáng tin như thế nào.

http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2011-06-17-khi-hau-het-cac-goi-thau-epc-vao-tay-trung-quoc

Trước đây có blogger đã đưa tấm bia ghi công chiến sỹ đã hy sinh khi đánh lại Trung quốc năm 1979 đã bị đục bỏ phần ghi cuộc chiến mà anh tham gia, giờ đây là thông tin mới nhất, cũng liên quan đến văn hóa:

http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/07/pham-xuan-nguyen-au-xot-nhuc-nha-biet.html

Tôi biết, khi bạn mở ra một trang web, một blog, thấy nói những điều bạn chưa biết, và khác với những gì báo chí hay nói, bạn có thể cho rằng đó là “phản động”. Khoan hãy kết luận. Hãy đọc và xem nội dung họ viết như thế nào, rồi hãy tìm hiểu về thông tin họ nói, và tác giả.

Bạn hãy làm những điều ấy như một người biết nghi vấn, thay vì để những nỗi sợ hãi, những cái mà bạn đã được học từ cả một hệ thống, khiến bạn cứ nghĩ họ là người tồi tệ. Bạn học critical thinking, bạn biết về stereotypes, tác hại của những assumptions (giả thiết sai lầm nhưng bạn tin là đúng) đã gây hại đến như thế nào trong con đường đi tìm sự thật, vậy sao không áp dụng đi, các bạn của tôi?

Ví dụ như khi bạn đọc bài này chẳng hạn, nói về công an đối xử thế nào với một người biểu tình- ông Nguyễn Quang A.

http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/07/tin-nong-co-lien-quan-en-ts-nguyen.html

Nếu như bạn đọc xong rồi mà không biết Nguyễn Quang A là ai, hay nghi ngờ những điều ông nói. Tốt! Dù sao cũng tốt hơn là khi đọc xong bạn không quan tâm, không nghĩ gì,một cái đầu nghi ngờ sẽ tốt hơn cái đầu của bạn đặc quánh với sự tối tăm và vô cảm. Hãy nghi ngờ tôi, nghi ngờ ông Quang A này, nghi ngờ những tờ báo mà bạn đọc. Tốt, nhưng hãy đừng bao giờ dừng lại đó.

Hãy tự bạn đi tìm sự thật cho chính mình. Bạn xem xem, họ nói khác nhau như thế nào? Bạn hãy kiểm chứng những thông tin mà bạn thấy. Bạn hãy nghĩ về con người bạn, những sợ hãi, những quyết định trong quá khứ, những trải nghiệm và quan sát của bạn về thế giới xung quanh mình. Chẳng bao lâu, dù không thỏa mãn 100%, nhưng bạn sẽ có một sự nhạy cảm tốt hơn về những thông tin đến với bạn- nó phải chịu sự xét đoán của bạn, chứ không phải khiến bạn làm nô lệ cho nó.

Trong lúc nhiều người trong nước được dặn dò hãy tin vào nhà nước, thì các di tích như tôi vừa nói bị đục khoét có lợi cho Tàu, nhà nước thay vì phản đối Tàu và hiệp lực với nhân dân thì lại đi đánh người biểu tình để Tàu khỏi giận, xóa bỏ những trang sử Việt Nam đánh nhau với Tàu gần đây trong nhà trường, cho in những tác phẩm ca ngợi lòng dũng cảm, yêu nước của lính Tàu trong cuộc chiến tranh biên giới (mà thực ra là cuộc xâm chiếm Việt Nam), thì nhà nước đầy tham vọng bá quyền Trung quốc đã làm gì? Các bạn hãy xem một ví dụ:

Một cuốn sách Việt tuyên truyền đường lười bò của Trung Quốc
http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/07/mot-cuon-sach-viet-tuyen-truyen-uong.html

Trung quốc không những dạy cho người dân họ, cho các trẻ em của họ, mà họ còn cố gắng để “dạy” cho dân VN về lãnh thổ của Trung quốc.

Nếu nhà cầm quyền Trung quốc cố tình dạy cho dân chúng nước họ những thông tin sai, rằng toàn bộ biển Đông là của họ bằng cả một bộ máy tuyên truyền khổng lồ, chỉ cung cấp thông tin một chiều, với dân số hơn 1 tỷ người tin rằng chính quyền họ đúng, ta có thể làm gì?

Ta viện cớ mình bận rộn, không có thời gian, trong lúc ta cố gắng tìm cách để quên đi những thực tại khiến ta suy nghĩ, để có được sự vui vẻ, thanh thản. Ta cố gắng lảng tránh cơ hội trò chuyện thẳng thắn và sâu sắc bằng cách đùa bỡn, gạt những vấn đề đang tranh cãi sang một bên để cười, để vui vẻ với những người bạn (phần đông là người Trung quốc).

Tôi không phản đối sự hài hước và niềm vui của bạn, vì những điều đó rất cần cho cuộc sống này. Nhưng sự hài hước ấy được ưu tiên hơn là những tìm hiểu và trò chuyện nghiêm túc để tăng cường sự hiểu biết, khiến ta đang trở thành một người vô cảm, không kiến thức về dân tộc mình, không lòng tự hào, không ý thức mình thuộc về nơi đâu, đất nước nào (chứ không phải chính quyền nào), thì ta dạy con cái chúng ta như thế nào về đất nước, dân tộc ta?

Ta lảng tránh tìm hiểu, vậy ta sẽ nói gì đây về chúng ta với những người bạn sẵn sàng lắng nghe? Ta sẽ nói gì đây để có thể giúp những người Trung quốc đứng về phía chúng ta (trong sự hiểu biết, trung thực và công bằng, chứ không phải sự dễ dãi đồng ý)? Chúng ta nói gì về việc làm sai trái của chính quyền họ với những người ngư dân của mình?

Tôi thường nghe các bạn nói rằng: “chính trị phức tạp lắm, nhiều tranh cãi, vậy hãy gạt sang một bên. Tôi sẽ làm mọi điều để phát triển xã hội tôi, mang lại công bằng cho nhân dân tôi, cải thiện môi trường đất nước tôi, trao cao quyền năng cho những người dân thiệt thòi ở nông thôn, những người thiểu số trong xã hội…”

Bạn quá ngây thơ hay vờ không biết rằng kể cả những cách bạn đang suy luận ấy cũng không phải là sản phẩm của quá trình tư duy logic trong bạn. Hoặc đó là một sự thỏa hiệp để khiến bạn cảm thấy thanh thản hơn. Hoặc đó là sản phẩm của sự vận động mà chính quyền nhắm vào tất cả chúng ta- hãy lo việc của các anh cho tốt, là nhà khoa học, hãy làm giỏi, bác sỹ hãy giỏi tay nghề…còn việc khác, để tôi lo.

Tôi nói bạn ngây thơ, vì những gì bạn tưởng là của bạn, nhưng không phải thế. Nó là một sản phẩm từ trí óc của bạn, nhưng bạn lấy đâu những dữ liệu để phân tích và đưa ra một quyết định? Thông tin bạn nhận được chỉ một chiều, được lập trình có lợi cho một nhóm lợi ích nào đó, kết quả đầu ra trong suy nghĩ của bạn cũng sẽ như thế. Bạn không tìm thêm thông tin khác, nhiều hơn một nhóm, bạn không suy nghĩ, chiêm nghiệm, bạn không nghi ngờ, bạn quyết định dễ dàng theo những gì bạn được dạy, những suy nghĩ mà bạn có, không phải là của bạn.

Tôi nói không đúng sao, vì bạn không dám bước khác đi, bạn không dám nghĩ khác, ngay cả khi bạn ở một đất nước tự do, bạn được phát biểu, được tự do tìm hiểu, không có một cảnh sát nào ở bên.Trong bạn đang có những người “cảnh sát”, điều chỉnh tư tưởng của bạn. Bạn có tự do, nhưng tự do ấy không phải là quà tặng miễn phí. Đầu óc bạn cũng không tự do, nếu như bạn không đấu tranh mạnh mẽ để khiến tâm trí mình trở nên tự do.

Tôi nói bạn ngây thơ khi nghĩ rằng không động chạm, quan tâm đến chính trị, bạn vẫn có thể làm tốt. Rồi một ngày không xa, bạn sẽ nhận thấy làm gì mà không đụng đến thể chế, đến chính trị. Bạn không thể thay đổi gì nhiều trong xã hội nếu bạn không đấu tranh và đụng chạm đến chính trị.
Bạn thay đổi vấn đề môi trường ở Tây nguyên như thế nào, nơi các nhà máy khai thác Boxit của Trung quốc thải những chất độc hại đang phá hủy môi trường ở đó?

Bạn định thay đổi nước Sông Hồng đang ô nhiễm như thế nào, khi nguồn nước từ đầu nguồn (Trung Quốc đổ về), toàn các chất thải công nghiệp? Bạn tưởng đó là chỉ vấn đề môi trường thôi sao? Không đâu!

Bạn thay đổi đời sống những người dân tộc thiểu số như thế nào, khi những người hoạch định chính sách cố tình không tạo sự phát triển dân tộc như vẫn nói, hay không thèm quan tâm? Bạn sẽ làm thế nào để thay đổi cách quản lí của địa phương nơi bạn khi tất cả những người làm trong hệ thống đó không có năng lực và bạn không thể thải hồi họ?

Tôi đồng ý với bạn rằng về vĩ mô, ta, với sức nhỏ bé không thể làm gì được nhiều, và trong phạm vi ta có thể ảnh hưởng, ta sẽ làm hết sức mình, và cố gắng thay đổi được những người trong phạm vi của mình. Tất cả chúng ta làm tốt, xã hội sẽ tiến bộ.

Nhưng bạn không hiểu được những gì đang diễn ra trên đất nước mình, bạn lảng tránh tìm hiểu. Bạn có biết sự im lặng của bạn, sự bỏ qua việc tìm hiểu của bạn, việc bạn xác định không đụng chạm đến vấn đề chính trị của bạn cũng là một hành động, lựa chọn mang tính chính trị hay sao? Và sự im lặng, bàng quan của bạn sẽ có lợi cho ai? Bạn có thể đoán được câu trả lời.

Còn nếu không, hãy nghe câu này:

“The ultimate tragedy is not the oppression and cruelty by the bad people but the silence over that by the good people.” given by Martin Luther King

Bi kịch lớn nhất không phải là sự đè bẹp hay tàn ác của những kẻ xấu xa, mà đó chính là sự im lặng của những người tử tế.

Thực lòng,tôi biết rõ rằng chúng ta có thể sẽ không thể giữ được Trường Sa, và những cuộc biểu tình hàng tuần vào chủ nhật trong thời gian này cũng sẽ chẳng làm rung động được những người lãnh đạo hay sẽ làm thay đổi mối quan hệ của VN-TQ. Nhưng tôi ngưỡng mộ và kính trọng những người dám xuống đường biểu lộ tình yêu, quan điểm và mối quan tâm của mình- họ dám dùng một cái quyền đã có sẵn từ trong luật của mình, nhưng chúng ta đã không dám dùng.

Điều khiến tôi thực sự đau lòng nhất không phải là việc Trung quốc chiếm đất hay chiếm biển và dạy người dân họ những điều sai trái, mà chính là việc con người chúng ta trở nên quá thờ ơ, không quan tâm đến việc ta đã mất đất nước rất nhiều- nhiều hơn cả phần đất mà Trung Quốc lấy được ở Thác Bản Giốc hay ải Nam quan, hay lãnh hải mà Trung quốc đang xâm chiếm trên biển Đông.

Thực vậy, nhìn vào kinh tế của chúng ta, có cái gì không là của Trung quốc đâu. Đến cả những nguồn tài nguyên của chúng ta, năng lượng của chúng ta, Trung quốc cũng nắm hết những phần quan trọng. Nhìn vào văn hóa, đơn giản là vào chương trình chiếu phim truyền hình xem, tràn ngập những bộ phim mà kẻ thủ lãnh không ra gì nhưng các bề tôi trung thành vẫn tận tâm phục vụ- ta bị đầu độc ngay từ bé vì ta xem nó hàng ngày, khiến ta tin rằng làm như thế là phải đạo, hoặc ít nhất ta giải trí và quên đi thực tại, quên đi ý định tìm hiểu.

Tôi đau lòng vì con người nước mình đang đánh mất đi bản thân mình, ý thức dân tộc, lòng tự hào dân tộc. Ta trở nên quá dễ dãi, quá dễ chấp nhận. Ta không biết mình là ai, và mỗi khi ta ngồi cùng nhau xem những bộ phim tàu đang truyền bá những tư tưởng độc hại (Đọc bài của nhà báo Đoan Trang: Bá quyền văn hóa của Trung quốc), tìm kiếm những phút thư giãn rất nghèo nàn, ta đang quên đi đất nước ta phải đối mặt với điều gì, những gì xẩy ra với chúng ta từ trước đến nay, ta có thể làm gì? Chúng ta có sự tự do để tìm hiểu và xem lại những kiến thức của chúng ta. Bạn nói với tôi “bạn không biết”, nhưng với tôi, vấn đề không phải bạn không biết mà là “bạn không quan tâm”.

Tôi ghét Trung quốc - các chính thể đầy tham vọng và độc ác, nhưng tôi không ghét riêng từng cá nhân. Tôi vẫn nói chuyện với họ và đối xử như bình thường. Tôi vẫn chơi với những người Trung quốc mà tôi thấy hợp, tử tế và chia sẻ mối quan tâm với tôi. Và tôi biết rằng vẫn có những người Trung quốc, dù thật thiểu số, ở đâu đó có kiến thức và lương tâm đủ biết chính quyền họ tồi tệ như thế nào. Bởi vì chính quyền của họ không chỉ tệ đối với nước khác, mà còn với chính những người dân nước họ.

Tôi biết mình không nên giữ định kiến rằng “người TQ thì như thế này, hay thế khác”, bởi vì tôi biết rõ nhà nước và dân tộc, người dân có nhiều điểm chung nhau nhưng vẫn khác nhau. Và tôi biết rằng nếu ở một đất nước, người dân chỉ được nhà nước cung cấp thông tin gì, thì biết thông tin đó, thì nếu nhà nước tồi tệ đó tồi tệ, độc tài, cũng khó có hy vọng nhiều vào người dân nước ấy… Nhưng rồi, nhìn vào nước mình, tôi càng biết mình phải phân định rạch ròi và phải xét đoán mọi người, bởi vì ngay cả ở nước mình, dù vậy, cũng có những người dám phản đối hay không đồng tình với cách nhà nước đang làm.

Ta có thể làm gì?

Bạn đừng nghĩ rằng tôi xui bạn đi biểu tình, hay đấu tranh rất cao xa. Tôi chỉ nghĩ rằng điều chúng ta có thể làm được, tốt ở mọi nơi, đó là hãy LÀM CHO MÌNH ĐƯỢC TỰ DO, dùng sự tự do của mình, những gì mình có, để hiểu cho thấu đáo, đừng để ai bịt mắt và dẫn dắt mình, ngoài trái tim thực sự và trí óc thực sự của bạn, chứ không phải là những điều bạn tưởng là của bạn, nhưng bạn đang mang một trái tim và trí óc lên chương trình sẵn rồi-không phải từ DNA của bạn, không phải từ bộ não của bạn đâu. Còn ai lên chương trình cho bạn, hãy tự đi tìm, đó là “bài tập lớn của bạn, nếu bạn thực sự quan tâm”. Hãy quan tâm, đừng dửng dưng, đừng nguội lạnh.

Cũng có thể ta cùng bắt đầu bằng việc nhìn nhận về sức mạnh của chính bản thân mình, và bước lên khỏi sự sợ hãi và định kiến ….

MA, 29/7/2011

Panda Tun
Nguồn : Blog Ánh Trăng

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

Tội phạm chiến tranh lại được giải thưởng Nobel hoà bình!

Lê Đức Thọ: Tội phạm chiến tranh


Có nhiều bạn hỏi về Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng của ông Lê đức Thọ. Nhân buổi phỏng vấn của anh Tường Thắng, Diễn Đàn Vietnamexodus.org về vấn đề này, tôi xin trích dẫn một số trang trong cuốn "Tinh Thần Phật Giáo Nhập Thế" (Chương 2 "Phật Giáo Miền Bắc bị triệt tiêu dưới chế độ Hồ chí Minh" Tập I - Nguồn Sống, 2005) .

Đến đây cũng xin mở ngoặc nói qua về nhân vật Lê Dức Thọ. Chúng ta cũng không nên quên rằng tên tuổi của Lê Đức Thọ được cả thế giới biết đến từ khi có hội nghị Paris. Hình ảnh Lê Đức Thọ được sánh ngang với Henry Kissenger trên các tờ báo lớn và được in trong những cuốn tự điển bách khoa ở các mục danh nhân thế giới như Socrate, Michel-Ange, Descartes, Beethoven, Pasteur, Einstein de Broglie, Churchill, Chaplin, W. Disney, Montessori, Faulkner, B. Russell, Eisenhower vân vân. Họ là những người có công lớn với nhân loại, nhưng Lê Dức Thọ là một trong số những nhân vật vĩ đại đó sao? Người ta nêu tiểu sử tóm tắt của Thọ và nhấn mạnh về công trạng tìm kiếm hoà bình cho cuộc chiến tranh Việt Nam trong cuộc hoà đàm Ba Lê với ngoại trưởng Hoa kỳ Henry Kissenger và cả hai được trao giải thưởng Nobel hoà bình.

Thật mỉa mai cay đắng, đáng xấu hổ làm sao? Một tên tội phạm chiến tranh lại được giải thưởng Nobel hoà bình! Sự kiện rõ ràng mà cả đảng cộng sản Việt Nam đều biết là Thọ và Duẩn chủ động đưa quân vào cưỡng chiếm miền Nam. Tiếp sau đó đưa 200,000 quân Việt Nam vào chiếm Campuchia và ở lì đất Chùa Tháp 10 năm. Liên minh Thọ Duẫn chủ trương cuộc xâm lăng này; trong đó Thọ vừa là kẻ khởi xướng, vừa là kẻ thực hiện. Đó là một cuộc chiến tranh không tuyên bố vì quốc hội không được hỏi ý kiến về cuộc chiến tranh này. Quốc hội là "cơ quan quyền lực tối cao của quốc gia". Theo lẽ thường là như vậy, nhưng ở Việt Nam nó chẳng có quyền gì cả. Quốc hội do đảng nặn ra, là tay sai của đảng. Các phần tử trong quốc hội cộng sản là một bọn ngu đần, mang đầu óc nô lệ, cứ cúi đầu khép nép như một bầy đầy tớ ngoan trước ông chủ.

Nên cần phải minh định rằng cuộc chiến tranh ở Campuchia là cuộc chiến tranh của đảng Cộng sản Việt Nam, không phải là cuộc chiến tranh của nhân dân Việt Nam.

Cuộc phiêu lưu quân sự được tiến hành theo ý riêng và chỉ đạo của Lê Đức Thọ, làm cho khoảng trên 52,000 lính Việt Nam chết trận, 20,000 lính bị thương, chẳng những thế nó còn làm cho dân tộc Việt Nam bị nhục nhã trước thế giới trong bộ mặt kẻ xâm lăng, bị tẩy chay, bị trừng phạt (cấm vận).

Đáng nhẽ ra Lê Đức Thọ phải ra đứng trước vành móng ngựa toà án quốc tế về tội phạm chiến tranh. Thọ không những chỉ gây tang tóc cho nhân dân Việt Nam, mà y còn gây ra cảnh nồi da sáo thịt trong đảng Cộng sản Việt Nam, với cái chiêu bài chống chủ nghĩa xét lại. Việc Thọ làm nhiều người biết là sai quấy, nhưng ai mà dám cả gan phê bình Thọ. Hơn nữa, vào thời điểm ấy, chiến dịch thanh trừng, với danh nghĩa là bài trừ các tổ chức phản cách mạng và nhóm xét lại đang diễn ra. Thiếu tướng Hoàng Minh Chính, Đặng Kim Giang, Vũ Đình Huỳnh đệ nhất bí thư của Hồ Chí Minh vân vân ... họ là những người cộng sản không làm điều gì sai trái với Đảng cả, và hiển nhiên không phải thành phần chống đảng, họ bị mật vụ của Thọ bắt giữ, nhưng không một ai lên tiếng bênh vực họ, kể cả HồChí Minh, ra mặt bênh vực. Làm như vậy, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này: tôi là thành phần xét lại đây.

Tâm tư các đảng viên cộng sản hoang mang từ ngày cải cách ruộng đất, nên thường khi gặp sự trái tai, họ chỉ còn biết im lặng hay làm ngơ cho vì sự sống còn của bản thân, gia đình, họ buộc phải nói dối. Đó là phương cách duy nhất để giữ nồi cơm và mạng sống, vì thế họ cân nhắc kỹ lưỡng, không có lựa chọn nào khác. Cái mũ phản động, chống đảng, gián điệp đến ngày nay đảng cộng sản vẫn còn giữ thói quen chụp mũ nhiều trí thức yêu nước chỉ vì nói khác đảng. "U tối" tương ứng với "tàn bạo", "văn minh" tương ứng với "trí tuệ", nền dân chủ tương ứng với kiến thức khoa học, kỹ thuật. Chủ nghĩa Lê-nin, chế độ cộng sản kiểu Stalin, Mao Trạch Dông, HồChí Minh tương ứng với kiến thức xã hội phong kiến lạc hậu. Chính sự thiếu kiến thức này xô đẩy họ vào con đường chuyên chế tàn bạo. Chế độ cộng sản hà khắc hơn ở các xứ kém mở mang, trình độ dân trí thấp, lạc hậu, nghèo đói. Xét về đại thể giữa trình độ phát triển và trình độ dân trí như ở Ba Lan, Đức, Tiệp Khắc chẳng hạn và so sánh với Tầu, Việt Nam, Cao Miên, Bắc hàn, thì Ba Lan, Tiệp Khắc, Đức có một truyền thống tranh đấu cho tự do trong lòng dân chúng, và kinh tế cũng mở mang sớm, tân tiến hơn, vì thế ít hà khắc.

Những yếu tố trên tạo thành căn bản xã hội, và ta không lấy làm ngạc nhiên khi thấy uy quyền của các cá nhân lãnh tụ cộng sản ở các xứ kém phát triển kinh tế, nổi bật hơn ở các nước văn minh. Tại những xứ này, sự sùng bái cá nhân còn tệ hơn cả thời kỳ phong kiến, và bạo lực thường được dùng để đề cao các lãnh tụ. Họ cho rằng chỉ có súng và nhà tù mới ngăn chặn được các cá nhân khỏi bị các tư tưởng, khuynh hướng khác chi phối. Nên họ chủ trương sử dụng vũ lực với dân chúng. Như người luyện thú vật, dùng roi vọt, cùm xích để uốn nắn, rèn luyện phẩm cách công dân. Chính quyền phải luôn luôn cầm sẵn mã tấu trong tay, hơi có nghi ngờ là phạt ngay và phạt không nương tay. Nhưng bất đồng tư tưởng tuyệt đối không được dung thứ. Không một ai được công khai ngờ vực cái định chế hiện hữu, những ý kiến bất đồng bị dìm ngày càng sâu. Nhân cách cũng như sự dồn nén tâm lý sẽ dẫn đến sự huỷ hoại đời sống tâm linh rất nặng nề bởi các mâu thuẫn được giải quyết bằng súng và nhà tù. Họ không chỉ giới hạn vào những biểu thức diệt ngầm "đóng cửa" bảo nhau bằng súng.

Họ tự mình đặt ra những luật lệ và cưỡng bách dân thi hành các điều khoản bằng hình thức các sắc luật và nghị định, nghị quyết của Ban chấp hành trung ương đảng, Bộ chính trị. Tuyệt nhiên không có các cuộc tranh luận, bàn cãi trong đảng, cũng như quốc hội, chính phủ, các cơ quan công quyền, các ngành. Tất cả các phương tiện đời sống quốc gia, dân tộc đều bị ràng buộc vào một mối giáo dục, văn hoá, nghệ thuật, nếp sinh hoạt đều trong một chiều hướng qui định. Bộ chính trị ôm đồm tất cả toàn bộ hoạt động xã hội, mà cái "trục" của nó là "Ban tổ chức trung ương đảng". Nơi đây mới chính là trung tâm quyền lực tối cao, một thứ quyền lực ngầm, một thứ quyền lực ghê gớm, được gọi không quá đáng là Mafia.

"Ban tổ chức trung ương đảng" tác oai, tác quái trong mấy thập niên qua, nhưng vẫn giấu mặt. Nó kiểm soát cả đảng, chính phủ lẫn quốc hội, quân đội, công an, mật vụ. Nó nắm toàn quyền sinh sát, giải giới bất cứ thành viên nào trong đảng và chính phủ, quốc hội, các tướng lãnh cao cấp trong Bộ quốc phòng, Bộ tổng tham mưu, nếu nó muốn. Nó hạ bệ, hoặc đưa ai lên chức vụ Tổng bí thư, chủ tịch nhà nước, đại tướng tổng tư lệnh, nếu nó muốn. Nó vượt trội tất cả các loại Mafia ở các xứ khác ở chỗ nó nắm chính quyền, quân đội, công an trong tay, còn Mafia ở các nước Phương Tây như Ý, Mỹ...chỉ là thứ quyền lực gia đình, phe nhóm, ảnh hưởng chi phối phần nào chính phủ của nước họ mà thôi. Đằng này nó nắm quyền lực tuyệt đối, nó hoạt động chính trị và can thiệp vào công quyền, nhưng bí mật kín đáo.

Bạn có thể đặt câu hỏi: Nó là gì mà ghê gớm thế? Xin tạm thưa rằng nó gồm một số ban bệ, mà không mấy người biết đến như:

- Ban kiểm tra trung ương đảng thời Lê Đức Thọ do Trần Quyết làm Trưởng ban,

- Ban nội chính trung ương đảng do Hoàng Thao làm trưởng ban,

- Ban bảo vệ bộ chính trị do xếp Nguyễn Đình Hưởng,

- Ban chỉ đạo trung ương đảng do xếp lớn Nguyễn Đức Tâm,

- Ban bảo vệ đảng đứng đầu là Nguyễn Trung Thành,

- Cục chính trị trung ương đảng: ông Kim Chi, quan lớn có bóng không có hình.

Nhưng tất cả những kẻ đứng đầu các tổ chức ngầm đan chéo trên cũng chỉ là những chuyên viên của các bộ môn trong ngành mật vụ giúp việc cho Trưởng Ban tổ chức Trung ương đảng Lê Đức Thọ mà thôi.

Nhiệm vụ của nó là thường xuyên theo dõi, giám sát chặt chẽ các ủy viên trung ương đảng, thẩm tra các ủy viên Bộ chính trị, xem xét về mặt chính trị, tư tưởng của các cán bộ dự kiến bầu vào Ban chấp hành trung ương đảng, Bộ chính trị, và kiện toàn bộ máy đảng, bộ máy nhà nước, tổ chức chỉ đạo quốc hội, các cơ quan nhà nước, tổ chức chỉ đạo các đoàn thể ngoại vi như Mặt trận Tổ quốc, Ban tôn giáo; đặc biệt là kiểm soát, giám sát chặt chẽ quân đội từ Bộ quốc phòng, Bộ tổng tham mưu đến các quân khu, sư đoàn, trung đoàn đều có Ban Bảo Vệ Cục Chính Trị đặt dưới quyền chỉ đạo của Cục An Ninh Bộ Nội Vụ.

Chính Cục an ninh Bộ Nội Vụ này theo lệnh của Lê Đức Thọ đã cho mật vụ giết đại tướng Hoàng Văn Thái vào khoảng 1986, và năm sau lại giết đại tướng Lê Trọng Tấn, đồng thời bắt hàng loạt các sĩ quan cao cấp trong Bộ quốc phòng. Đó là các đại tá Lê Minh Nghĩa, chánh văn phòng đại tá Đỗ Đức Kiên, cục trưởng cục tác chiến, đại tá Lê Trọng Nghĩa, cục trưởng cục quân báo vân vân...Họ đã bị bắt trước khi Thọ cử Văn Tiến Dũng vào thay thế chỗ của tướng Hoàng Văn Thái. Những việc này làm cho các tướng lãnh trong quân đội lo âu, các vị trong Ban chấp hành trung ương đảng thì hốt hoảng, bồn chồn.

Trong quân đội cộng sản, ngành an ninh rất quan trọng.

Nhiệm vụ của ngành an ninh bảo vệ là đảm bảo sự trung thành tuyệt đối của các Tướng lãnh Sĩ quan trong quân đội đối với đảng, theo dõi, điều tra, phát hiện những "đồng chí" không thông suốt với đường lối, chủ trương của đảng. Quyền lực của ngành bảo vệ rất lớn, nghĩa là quyền sinh sát đối với sinh mạng chính trị các tướng lãnh. Lên voi xuống chó cũng do nó, mà bản thân nó không hề thuộc hệ thống quân đội, không một chức phận trong quân đội. Nó cũng không có chức vụ trong đảng, chính phủ, nhưng lại nắm thực quyền trong mọi lĩnh vực, chính trị, quân sự, ngoại giao, xã hội...Nó là một tổ chức vô danh của những kẻ vô danh cấu kết với nhau trong bóng tối, sử dụng bạo lực dưới dạng khủng bố ngầm, trấn áp, núp sau cái bình phong đảng, chính phủ, quốc hội, rút ruột, rút gan của dân, tài sản của đất nước ở nhiều mức độ, bằng nhiều phương pháp, qua nhiều hình thức khác nhau...

Quả thực, những cái tên như Nguyễn Thanh Bình, Nguyễn Đức Tâm, Nguyễn Trung Thành, Trần Quyết, Hoàng Thao, Nguyễn Đình Hưởng trong bao nhiêu năm qua, ngay đối với các ủy viên trung ương đảng cũng mù mịt không mấy ai biết họ là ai, các công chức cao cấp của chính phủ, các tướng lãnh trong quân đội thì hoàn toàn mù tịt. Thực ra, chúng là những tên mafia được Thọ "sáng tạo" theo kiểu mới, siêu hơn cả mật vụ, dưới quyền điều khiển, chỉ đạo của ông trùm Mafia Lê Đức Thọ. Mặc dù cái tên của Lê Đức Thọ không nổi bật như Tổng bí thư Lê Duẩn, Trường Chinh, hay chủ tịch nhà nước Tôn Dức Thắng, Nguyễn Lương Bằng, Võ Chí Công, hoặc đại tướng Bộ trưởng quốc phòng Võ Nguyên Giáp.

Vì thế, có lẽ nhiều người hiểu lầm, hoặc bị làm cho hiểu lầm. Bởi nó là một thứ siêu quyền lực, một thứ vua không ngai, ngự trị trên tất cả, nằm trong lòng đảng, lớn mạnh dần trong bóng tối, chế tạo ra đảng, dàn dựng ra chính phủ, quốc hội, toà án. Nói một cách chính xác, Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng là nơi ráp nối, kiến lập bộ máy đảng lẫn chính quyền.

Tìm hiểu về Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng, ta thấy từ một cơ quan mang tính chất sự vụ, làm công việc thống kê cán bộ đảng với Lê Văn Lương. Trái lại, Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng trong tay Thọ nó nhanh chóng trở thành một tổ chức Mafia, để nuôi dưỡng một trung tâm quyền lực mới quy tụ những người thân tín với Thọ. Đây hẳn là một sự sáng tạo vĩ đại. Ai bảo cộng sản Việt Nam không có sáng kiến phát minh? Y kiểm soát trung ương đảng chặt chẽ đến độ không có một giọt nước nào rớt vào trong đó.

Kỹ thuật: Khi các bộ phận rời ráp vào nhau phải vừa vặn khít khao như tay thợ mộc lành nghề đóng đồ, hay một kiến trúc sư biết tổng hợp các vật liệu rời rạc thành một công trình xây dựng, như gỗ, gạch, xi-măng, sắt thép thành một ngôi nhà. Nguyên vật liệu là những con người biến chế thành những khối thép, những đinh ốc, những bánh xe siết chặt lấy nhau trong cái bộ máy cơ khí vô hồn, kẻ nào lệch lạc ra ngoài, lập tức bị nghiền nát ngay không thương tiếc, từ trên xuống dưới, các bộ phận tự động kiểm soát lẫn nhau, và nhịp nhàng với cái hệ thống xã hội, mà mọi thành phần được móc nối với nhau một cách chặt chẽ khăng khít vào các khuôn mẫu. Sát nhập các tư duy, các tác phong riêng rẽ vào một biểu tượng của một đường lối chính trị, trong đó sự rèn luyện tư tưởng chiếm chỗ lớn nhất, tạo thành một căn bản của thể chế hiện hữu, mà giá trị duy nhất cần giành giữ là bảo vệ đảng, tức nhóm Mafia. Nhóm này chủ trương xây dựng nền chuyên chính của đảng cộng sản bằng bạo lực và khủng bố, xây dựng quyền lực cá nhân quan liêu không giới hạn, đặt nền dân chủ và luật pháp xuống dưới chân họ, thay thế tôn giáo bằng ý thức hệ vô thần, thúc đẩy đấu tranh giai cấp, kích động hận thù giai cấp bất tận.

Trong một guồng máy chế tạo phức tạp và rộng lớn như vậy, người chỉ huy việc điều khiển, kiểm soát có nhiệm vụ trực tiếp thanh tra từng bộ phận một cách liên tục thường xuyên. Nhưng vấn đề đại cương vừa kể trên cần phải có một sự kiểm soát chặt chẽ hữu hiệu để guồng máy có thể hoạt động, và trong việc hoạch định những đầu mối phải ăn khớp với nhau, và phải có một sợi dây xích đặc biệt để cột chặt tất cả vào một đầu mối. Nghĩa là các đồ vật, vật liệu lắp ráp không thể tuột khỏi tay viên kỹ sư chế tạo ra nó là Trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương Lê Dức Thọ.

Thọ là vua của Đảng, là cha đẻ của các tổ chức công an, mật vụ. Thọ rất yêu quái, trong bộ chính trị, ông ta chẳng có thiện cảm với ai trừ Lê Duẩn, còn ác cảm thì hầu như cả trong đảng lẫn chính quyền và quân đội. Ta nên hiểu đối với Lê Đức Thọ các phương tiện cần được sử dụng để đạt mục đích duy nhất là quyền lực cá nhân. Trong máu huyết của Lê Đức Thọ, có lẽ có một sự pha trộn giữa "gấu" và "sói" chứ chả có tí hơi hướm người chút nào cả.

Cũng nên biết thêm rằng tổ chức của Thọ không chỉ nắm lý lịch đảng viên, mà nó còn nắm cả cán bộ chính quyền từ cấp cao nhất đến hạng thấp nhất theo hệ thống dọc xuyên suốt. Mọi cá nhân chỉ còn là một cơ phận nhỏ trong guồng máy lớn. Cơ phận đó tốt, thì cả guồng máy hoạt động tốt. Những cơ phận này chỉ cần một cử chỉ khác thường, một tiếng than vãn, thì liền bị ném ra ngoài ngay không thương tiếc.

Nhiều người chống Cộng khờ khạo nghĩ rằng quyền quyết định của đảng là tối hậu, là Tổng Bí Thư; người ta quên rằng trên Đảng, trên Tổng Bí Thư còn có một vị Hoàng Đế nữa, một lãnh tụ quyền uy tối thượng nữa, có quyền kỷ luật bất cứ ai, kể cả Tổng Bí Thư đến các Ủy Viên Bộ Chính Trị, và là tác giả của nhiều chiến dịch quân sự, và tranh đấu để thanh lọc nội bộ đảng là "Hoàng Đế " Lê Dức Thọ.

Lê Dức Thọ tuy không tuyên bố là Hoàng đế, nhưng uy danh của Thọ chẳng kém gì Hoàng đế, là Trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng, Thọ có trách nhiệm cắt cử các vệ sĩ, các y sĩ, các nhân viên phục vụ cho các yếu nhân cao cấp của đảng, nên Thọ dùng lính cận vệ và tất cả nhân viên phục vụ này làm công cụ do thám. Nhưng, nhân viên ấy không phải chỉ có việc báo cáo tình trạng sức khỏe, mà còn bao gồm cả những hành vi, tư tưởng của các vị đó, qua hệ thống này các cán bộ chóp bu đến các tướng lãnh cao cấp đều bị mật vụ của Thọ giám sát thường xuyên. Nhất cử nhất động, mật vụ đều ghi lại hết, dù việc lớn việc nhỏ đều phải báo cáo cho Thọ để ghi vào hồ sở. Do đó, Thọ nắm chắc trong tay vận mạng của họ, không những vậy mà cả gia đình vợ con đều nằm trong tầm kiểm soát của Thọ.

Thí dụ như trường hợp đại tướng Võ Nguyên Giáp có mấy đứa con học ở nước ngoài đều bị mật vụ của Thọ chiếu cố tận tình, như Võ Điện Biên học ở Đông Đức, Võ Thị Hoà Bình học ở Ba Lan, Võ Thị Hồng Anh học ở Nga. Do những hệ luỵ này mà tướng Giáp phải trả giá quá đắt. Chúng ta cũng biết con gái của Tổng bí thư Lê Duẩn là Lê Vũ Anh, học ở Nga, vì lấy viên sĩ hàn lâm học Maslov, mặc dù đã có ba con với nhau, vẫn bị mật vụ của Thọ giết chết một cách rất thảm chỉ vì cái luật quái gở cấm các sinh viên không được lấy người nước ngoài. Luật này không thành văn, mà chỉ là luật miệng giữa các lãnh tụ với nhau.

Mật vụ của Thọ như con bạch tuộc, có trăm ngàn cái vòi, không chỉ cuộn chặt người trong nước, mà còn vươn vòi của nó ra cái cái sứ quán nước ngoài ...

Trên đây là sơ lược một số nét về con người được giải thưởng Nobel hoà bình, người viết hy vọng sẽ phục vụ bạn đọc chuyện này ở một số cuốn sách khác. Vậy xin tạm đóng ngoặc ở đây.

Trần Nhu

http://vn.360plus.yahoo.com/Hot-New/article?mid=22&fid=-1

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Henry Kissinger

Bài này viết đã lâu nhưng đọc lại để thấy những âm mưu gian ác của người Do Thái trong lịch sử và vẫn tiếp tục diễn tiến trong hiện tại và tương lai ...

Experienced ... Dr. Kissinger previously helped bring the 1994 World Cup to the United States.

Henry Kissinger, người Mỹ gốc Do thái, tiến sĩ luật khoa, giáo sư lỗi lạc của viện đại học danh tiếng Harvard. Trong thời kỳ tổng thống Nixon còn tại chức, ông Kissinger là cố vấn an ninh cho tổng thống, ông đã đi dàn xếp bí mật các cuộc gặp gỡ thượng đỉnh lần đầu tiên Nixon với Mao và Nixon với Brezhnev, ông cũng là người đại diện của Hoa kỳ trong hòa đàm Ba-lê 1969-1973 họp kín riêng với Lê đức Thọ hay họp công khai chính thức.

Tháng tư đen 1975, các thành phố Miền Nam lần lượt thất thủ, hàng triệu người Việt nam dẫm lên nhau chạy loạn, nhà cửa điêu tàn, thây nằm chật đất, máu chảy thành suối, quân dân Miền Nam cầm cự trong tuyệt vọng thì ông tiến sĩ Henry Kissinger sốt ruột than thở:

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!..." (1)

Ông Kissinger rất ngưỡng mộ cộng sản Bắc Việt, ông cho rằng đường lối cai trị bằng công an sắt máu của Bắt Việt rất phù hợp cho Dân tộc Việt nam! (theo lời ông Warren Nutter, nhân viên Ngũ giác đài, kể cho ông Nguyễn tiến Hưng nghe, như ghi ở trang 222, " Hồ sơ mật dinh Độc lập").

Ông Kissinger có đủ mọi dữ kiện về các cuộc đàn áp đẫm máu của Bắc Việt, ông lại rất am tường giá trị nền dân chủ của Hoa kỳ, cho nên ông Nutter rất nghi ngờ sự trung thành của Henry Kissinger với Hoa kỳ.

Vì vậy trong những ngày hấp hối của VNCH, chúng ta mới thấy rõ tại sao Kissinger thốt ra câu:

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!..." (1)

Uất hận trước những hành động của Kissinger, khi tổng thống Ford có thể đắc cử nhiệm kỳ 1976-1980, tôi đã gởi nhiều văn thư tố giác âm mưu của tập đoàn Ford-Kissinger đã bán Miền Nam cho cộng sản. Ford thất cử là một sự may mắn cho Hoa kỳ, và từ đó không ai dám dùng đến ông tiến sĩ gian manh nữa.

Kể từ tháng 8 năm 1969 cho đến ngày 25-01-72 Henry Kissinger họp kín 12 lần với Lê đức Thọ.

Ông Kissinger lợi dụng cơ hội thông đồng với giặc, ông chà đạp lên các quyết định của chính phủ Hoa kỳ và Việt nam Cộng hòa:VNCH không hề được thông báo trước những quyết định của Kissinger trong các cuộc họp với cộng sản.

Toàn thể phái đoàn VNCH tại Hòa đàm Balê đã phải vô cùng vất vả mới chống lại được những nhượng bộ của Henry Kissinger cho Bắc Việt, tỷ như Kissinger đề nghị một cuộc bầu cử tổng thống ở Miền Nam với sự tham gia của Mặt trận Giải phóng Miền Nam, với điều kiện ông Thiệu phải từ chức một tháng trước khi bầu lại chính phủ tại Miền Nam, hội đồng 3 thành phần có quyền như một chính phủ trong thời gian bầu cử nầy.

Khi đi Mạc tư khoa (Moscova) chuẩn bị cuộc họp Nixon-Brezhnev, ông Nixon có dặn Kissinger rằng phải đòi Nga sô điều kiện tiên quyết là hòa giải Việt nam trước tất cả mọi vấn đề khác, nhưng Kissinger không hề làm áp lực với Nga.

Trái lại Kissinger lợi dụng mọi cơ hội để bảo vệ Bắc Việt, như y khuyên ông Nixon đừng gài mìn hải cảng Hải phòng sợ làm trở ngại cho cuộc họp thượng đỉnh với Brezhnev (thực ra Kissinger sợ tiềm năng chiến đấu của Bắc Việt suy giảm, không giết VNCH mau lẹ được). Vì vậy trong những ngày hấp hối của VNCH, Kissinger mới thốt ra:

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!..." (1)

Nhằm giúp Bắc Việt thôn tính Miền Nam , bắt đầu Kissinger thông đồng với Cộng sản những điều kiện vô cùng bất lợi cho VNCH, rồi tên Kissinger làm áp lực với ông Thiệu, buộc ông Thiệu phải chấp nhận những điều kiện nầy. Ngày 8 tháng 5 - 1969, quan điểm chính của Hoa kỳ là đòi triệt thoái quân lực song phương (Hoa kỳ và Bắc Việt rút ra khỏi Miền Nam), nhưng đến ngày 31 tháng 5 - 1971, Kissinger tự ý bỏ việc đòi hỏi Bắc Việt rút quân ra khỏi Miền Nam, mà chỉ có Mỹ rút đi thôi.

Ngày 24 tháng 10 - 1972 Kissinger hẹn gặp Phạm văn Đồng tại Hà nội để ký Hiệp định sơ bộ về đình chiến, với những bất lợi vô cùng cho VNCH, tỷ như cho Bắc Việt chuyển quân và vỏ khí qua vùng phi quân sự Bến hải, tại Miền Nam quân đội Bắc Việt ở nguyên tại chỗ v.v... những điều kiện nầy do chính Cộng sản soạn thảo và đã phổ biến sâu rộng cho các cán bộ học tập, một bản của tài liệu mật nầy đã bị cơ quan tình báo VNCH bắt được của địch lúc 5 giờ chiều ngày 17 tháng 10 - 1972 tại chính ủy tỉnh Quảng tín. Tài liệu nầy mang tựa đề là: "chỉ dẫn tổng quát về ngưng chiến". Tài liệu nầy còn hoạch định tỉ mỉ 3 giai đoạn đấu tranh đem thắng lợi cho Cộng sản dựa trên các điều khoản y hệt của Hiệp định sơ bộ mà Henry Kissinger sắp ký kết với Phạm văn Đồng.

Để thực hiện gian kế đó, ngày 18 tháng 10 - 1972 Kissinger đến Saigon hối thúc ông Thiệu phê chuẩn bản dự thảo Hiệp định sơ bộ nầy với tất cả những sự đe dọa ghê rợn như sẽ cúp hẳn viện trợ, hay ám sát ông ta nếu ông ta không chịu phê chuẩn. Ông Thiệu khôn khéo hứa nghiên cứu bản dự thảo nầy, và tránh né không gặp Kissinger sau đó.

Kissinger còn trổ tài là một tên ma cô ma cạo, để mua chuộc Hoàng đức Nhã khuyên ông Thiệu ký vào Hiệp định sơ bộ, Kissinger dụ khị nếu Nhã giúp được y sẽ đưa Nhã đi chơi bời ở Hollywood với loại "poule de luxe" ghi địa chỉ trong cuốn sổ tay màu đen của y. Thật dơ dáy bẩn thỉu cho tên "giáo sư lỗi lạc đại học Harvard", tư cách truyền thống Do thái côn đồ đã bộc lộ trong việc sĩ nhục dùng phương tiện lưu manh đỉ điếm chỉ cốt đạt được thỏa hiệp giúp Việt cộng chiếm mau chóng Miền Nam.

Đến ngày 22 tháng 10 - 1972 ông Thiệu từ chối, không ký vào bản dự thảo. Kissinger hằn học, cụp đuôi, bỏ về. Rồi khi đến Bangkok y còn xin tổng thống Nixon cho y cứ đi Hà nội (cốt để giải tỏa với họ Phạm mưu gian đôi bên chưa dàn xếp được), nhưng ông Nixon bảo y về Mỹ. Bị ký hụt Hiệp định sơ bộ, Phạm văn Đồng cay cú, tưởng bị Kissinger lừa, liền cho phổ biến toàn thể bản hiệp định hụt nầy trên đài phát thanh Hà nội ngày 23 tháng 10 -1972. Như vậy rõ ràng bọn cộng sản trong cơn bực tức đã công khai tố cáo âm mưu của thằng giặc Do thái đã đồng lỏa thỏa thuận với chúng. Âm mưu của gian tặc tạm thời chưa thực hành ngay được. Cũng vì vậy trong những ngày hấp hối của VNCH, Kissinger mới thốt ra tự đáy lòng

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!..." (1)

Nhằm giao Miền Nam cho cộng sản để đổi lấy Ai-cập, tên Kissinger còn âm mưu đoạt 6 chiếc tàu chở đạn dượt cho VNCH ngày 27 tháng 1 - 1973 buộc họ phải chở số đạn nầy đến Do thái.

Viện trợ bị tước đoạt, đồng minh rút đi hết, quân dân Việt nam Cộng hòa tự lực ra sức bảo vệ tổ quốc và anh dũng loại trừ ảnh hưởng của Việt cộng từng thôn ấp từ Bến hải đến Cà mau; cán binh cộng sản hoàn toàn mất tinh thần như ở cuộc họp Chủ lực Trung ương tháng 4 -1973 tại Hà nội có mặt Phạm Hùng, Mười Cúc (Nguyễn văn Linh), Mười Khang (đại tướng Hoàng văn Thái), Hai hậu (trung tướng Trần nam Trung), Sáu Dân (Võ văn Kiệt), Năm Công (Võ chí Công), tướng Chu huy Mân, tướng Hoàng minh Thảo ... trong cuộc họp nầy theo hồi ký "Kết thúc cuộc chiến tranh 30 năm" trung tướng Trần văn Trà, tư lệnh Mặt trận Giải phóng Miền Nam, đã ghi rõ:

"Tôi còn nhớ nhiều câu hỏi của nhiều đồng chí cán bộ ở các chiến trường nêu lên: "Vừa qua là quá trình là Mỹ thua nhưng cũng là quá trình ngụy quyền tồn tại và mạnh lên, cả về chính quyền, về quân đội và về kinh tế ..." (trang 51 quyển 5).

Cho nên cách duy nhất để yểm trợ Bắc Việt chém giết được Miền Nam là vào tháng 6 - 1973, Kissinger lại làm áp lực để VNCH chấp nhận nốt khoản Bắc Việt được tự do chuyển quân qua vùng phi quân sự, nằm trong thông cáo chung Mỹ - Bắc Việt.

Theo mưu lược bí mật của những phái đoàn quân sự Do thái đã điều nghiên nhiều lần tại chỗ từ 1960 đến 1971 thì Ban mê thuột là nhược điểm của ta, cho nên Kissinger bày kế riêng cho Lê đức Thọ thi hành. Trong quyển "Đại thắng mùa xuân" đại tướng Bắc Việt tư lệnh chiến dịch Hồ chí Minh 1975 đánh chiếm Miền Nam là Văn tiến Dũng ghi lại cuộc họp vào tháng 1-1975 tại Hà nội :

" Cuộc họp vừa bắt đầu thì đồng chí Lê đức Thọ bất ngờ mở cửa vào và ngồi họp với chúng tôi. Sau chúng tôi hiểu rằng Bộ Chính trị chưa thật yên tâm vì thấy ý định đánh Ban mê thuột chưa thể hiện rõ ràng trong kế hoạch tác chiến, cho nên cử đồng chí Lê đức Thọ đến tham gia ý kiến với chúng tôi là nhất quyết phải đánh Ban mê thuột".

Cũng trong cuộc họp nầy, tướng Trần văn Trà ghi chỉ thị của Lê đức Thọ:

"quyết tâm của Bộ Chính trị là đánh Ban mê thuột. Chỉ chấp hành lịnh không thảo luận gì cả".

Cả hai cuốn sách của 2 tướng Dũng và Trà đều bị Bộ Chính trị ra lệnh tịch thu ngay khi mới vừa phát hành.

Phải triệt hạ tổng thống Nixon mới giết Miền Nam được, gian tặc Do thái gài ông vào vụ tai tiếng Watergate do chúng tạo ra để hại ông. Và ông Nixon phải từ chức.

Ông Gerald Ford lên làm tổng thống. Con thỏ đế nầy lúc nào cũng bị Kissinger hăm dọa; khi Ford muốn oanh tạc bằng B52 theo lời yêu cầu của VNCH để trả đủa sự vi phạm hiệp định Ba lê, nhưng khi Ford nghe Kissinger nói sẽ có biểu tình phản đối của dân chúng Mỹ nếu dùng B52, Ford vội bịt mắt, rút cổ, để mặc VNCH cho cộng sản giết. Nhằm chạy tội, Kissinger còn bày cho Ford đọc diễn văntrút trách nhiệm thua trận cho quốc hội Hoa kỳ vì quốc hội không chịu chuẩn chi viện trợ thêm cho VNCH. Trên thực tế mụ Do thái Bella Azburg, trưởng phái đoàn quốc hội Hoa kỳ qua Việt nam khảo sát tình hình tại chỗ đã đòi thả hết tù Việt cộng ra, cả phái đoàn quốc hội nầy chỉ làm theo sự điều khiển của gian tặc vụ lợi, đi soi mói VNCH cốt vạch lá tìm sâu, nêu lên tất cả mọi lỗi lầm, tệ hại, thối nát để chấm dứt viện trợ. Trong cảnh dầu sôi lửa bỏng tháng tư 75, chúng ta phải hiểu đó là bọn chúng dự mưu thẳng tay giết chúng ta. Kết quả chúng ta không được 1 đồng xu viện trợ, Hoa kỳ không yểm trợ bằng B52, không có thêm vũ khí mà quân đội ta cầm cự vô cùng dũng mãnh; trong lúc cộng sản Nga Tàu viện trợ cho Việt cộng 4 tỷ mỹ kim mỗi năm.

Cho nên trong những ngày dài hấp hối của VNCH, tên tởm Kissinger mới thốt ra:

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!..." (1)

Khi tìm cách giết VNCH, tên lưu manh đã đâm dao sau lưng các chiến sĩ Hoa kỳ đã tận tụy hy sinh trong cuộc chiến chống cường tặc cộng sản. Kissinger còn lường gạt quốc hội Hoa kỳ khi y khai với quốc hội rằng không hề có cam kết nào của tổng thống Nixon với VNCH. Nhưng những văn kiện rõ ràng do tổng thống Nixon ký, và chỉ được tiết lộ sau khi VNCH mất mới chứng minh được sự gian trá và lật lọng của tên tổ sư lưu manh Henry Kissinger.

Đầu năm 1975 vua Fayal Á rập đồng ý cho VNCH vay 3 tỷ mỹ kim, ông liền bị Do thái cho một tên điên hạ sát.

Với những sự lường gạt, hành vi bất chánh, mưu đồ tàn độc đâm dao sau lưng quân đội và nhân dân Hoa kỳ, lừa bịp và bóc lột nhiều dân tộc khác trên thế giới, Henry Kissinger và bè lũ đã chứng tỏ dân tộc Do thái là kẻ thù của NHÂN LOẠI, đó là tội phạm nặng nhất của chúng.

Tên tổng chỉ huy trưởng của chiến dịch Hồ chí Minh đánh chiếm Miền Nam năm 1975 là Lê đức Thọ, tại cục R y cho lệnh đánh chiếm Phước Long trước tiên để dò phản ứng của Hoa kỳ. Và dĩ nhiên Hoa kỳ làm ngơ. Sự thông gian của y với ngoại trưởng Kissinger thật quá rõ ràng.

Ông Von Marbod, đại diện bộ quốc phòng Hoa kỳ tới Saigon ngày 23 tháng 4 - 1975, khi ông đi xem mặt trận Xuân lộc đã kể lại:

"Khi trông thấy có binh sĩ VNCH đã bị mất một chân mà vẫn còn anh dũng chỉa súng về phía vị trí địch để bắn trả, tôi bùi ngùi vô hạn và xấu hổ cho nước tôi! ...".

Khi toàn quân toàn dân ta liều mình diệt địch, cầm cự bảo vệ từng tấc đất cho chính nghĩa tự do, thì tên đầu sỏ gian manh phản tặc lại lo sợ chúng ta sẽ thắng cộng sản, và rồi ra cộng sản sẽ hết tin nó, nên mới thốt ra:

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!Điều tệ nhất là họ cứ sống dai dẳng hoài..." (1)

Đó là lời than của tên Do thái đốn mạt, côn đồ phản tặc có tên là Henry Kissinger, trưởng phái đoàn Hoa kỳ tại Hòa đàm Ba lê 1973!

Hành động của Henry Kissinger là hành động tiêu biểu của dân tộc Do thái khát máu, độc hại vong ân bội nghĩa: nhằm gây chia rẽ giữa Hoa kỳ và các dân tộc khác để trục lợi, cơ quan mật vụ Mossad Do thái nằm vùng trong các tổ chức khủng bố và ám toán không biết bao nhiêu nhân viên và binh sĩ Hoa kỳ rồi đổ tội lên đầu những tổ chức đó, trong lúc nhờ Hoa kỳ mà bọn Do thái có được một quốc gia sau hơn hai ngàn sáu trăm năm (2600) lưu lạc đọa đày vì bản tính gian ác của chúng.

Được biết nhiều thành viên ủy ban Nobel uất ức xin từ chức vì sự cấp giải Nobel Hòa bình cho hai tên đồ tể Lê đức Thọ và Kissinger, năm 1986 tôi xin thủ tướng Thụy điển là ông O'Palme thu hồi giải thưởng Nobel nầy. Chưa hành động kịp, ông O'Palme liền bị Do thái ám sát chết ngay.

Dù chúng có ém nhẹm tới đâu, tội trạng của dân tộc ác quỉ đó trước sau gì cũng sẽ được phơi bày trước công luận thế giới.

Hành động của chúng ta là tất yếu, tất thắng.

Trân trọng kính chúc quí vị và các bạn trở về đất nước thân yêu trong

VINH QUANG KHẢI HOÀN CA.

Nay kính

BÙI NHƯ HÙNG

(nguyên bản viết năm 1990, ấn bản lần thứ 7 tại Montréal, ngày 1 - 1 - 1995)

______________________________________________________________________

(1) Ron Nessen, tùy viên báo chí của tổng thống Ford, viết ở trang 98 trong tài liệu " It Sure Looks From The Inside ".



Kissinger

CƯỚC CHÚ: Bài viết trên đây có lời văn xúc phạm đến dân tộc Do Thái. Dĩ nhiên dân tộc nầy có kẻ tốt người xấu, mà khi viết rằng:

"Hành động của Henry Kissinger là hành động tiêu biểu của dân tộc Do thái khát máu, độc hại vong ân bội nghĩa: nhằm gây chia rẽ giữa Hoa kỳ và các dân tộc khác để trục lợi, cơ quan mật vụ Mossad Do thái nằm vùng trong các tổ chức khủng bố và ám toán không biết bao nhiêu nhân viên và binh sĩ Hoa kỳ rồi đổ tội lên đầu những tổ chức đó, trong lúc nhờ Hoa kỳ mà bọn Do thái có được một quốc gia sau hơn hai ngàn sáu trăm năm (2600) lưu lạc đọa đày vì bản tính gian ác của chúng."

Tôi là người luôn luôn biết trên kính dưới nhường, mà phải viết quá đáng như vậy, biết là quá đáng mà cũng phải viết, cho nên cần suy xét lại vì do đâu mà có những câu tương tự như trên:

1. Khi tổ hợp Do Thái tại Sài Gòn và Washington DC chủ mưu giết TT Diệm và ông Nhu thì tổ chức nầy phải được sự phê chuẩn có chữ ký của Thủ Tướng của chính phủ Do Thái (Thủ Tướng Do Thái do dân bầu ra) như vậy thì việc mưu sát là phải qui trách cho nhân dân Do Thái.

[sự phê chuẩn giết người nầy do cựu nhân viên tình báo Do Thái là Victor Obsstrovsky tiết lộ]

2. Những lợi lộc do hành động của tên gian tặc Kissinger và đồng lõa đem lại lợi lộc cho CẢ NƯỚC Do Thái (sự trao đổi VNCH để lấy Trung Đông đem lại an ninh cho Do Thái), thì là tòan thể Dân Do Thái có dự phần.

3. Tôi đã cảnh báo chính phủ Do Thái là: "Nếu một thằng du đãng đánh tôi, thì tôi có thể đánh hay không đánh nó. Nhưng nếu nó đánh bố tôi thì tôi đánh bố nó. Nếu nó đánh dân tộc tôi thì tôi đánh dân tộc nó. Chỉ giản dị vậy thôi." Nếu họ không tàn hại dân tộc tôi thì mắc mớ gì tôi mạt sát dân tộc họ làm chi. Tôi không hề viết một câu nào về Hồi giáo, vì không có người Hồi giáo nào chủ mưu giết dân tộc tôi, rất giản dị thế thôi.

4. Ngoài ra cách xử thế là vấn đề trọng đại: Nếu có người hàng xóm mỗi ngày xịt một con chó cắn gia đình tôi, thay vì đánh những con chó đó thì tôi đánh thằng chủ nuôi chó. Người nào có cách cư xử khác thì họ tùy tiện, tôi không bàn cãi.

5. Hơn nữa trong 40 năm nay, chưa có một người Do Thái nào phản bác những hành động tận cùng gian ác của Henry Kissinger và đồng lõa đối với Hoa Kỳ, đối với VNCH.

Trân trọng,

BÙI NHƯ HÙNG

2003


Mời các bạn bấm vào những links bên dưới để xem thêm những mưu mo gian ác của Do Thái trên website của Bùi như Hùng:

Thế giới lên án:

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

Tiếng kêu cứu lạc lõng

CHÚNG TA ĐANG XẺ THỊT TỔ QUỐC MÌNH ĐỂ SỐNG

Ngô Minh



Cách đây vài ba năm, báo chí đưa tin làm tôi giật mình: Đến năm 2012, Việt Nam phải nhập than đá ! Thế mà đến năm 2011, nước ta đã phải nhập hàng nghìn tấn than đá từ nước ngoài. Ai cũng lo, ai cũng bức xúc. Ôi thuở ấu thơ tôi được các thầy dạy :” Việt Nam ta rừng vàng biển bạc”. Bây giờ thì sắp cạn rồi sao ? Nhìn lại đổi mới từ năm 1986 đến nay, một thực trạng đau lòng đang diễn ra khắp nơi : Chúng ta đã khai thác, buôn bán tài nguyên quốc gia một cách ồ ạt, vô tội vạ. Dường như thu nhập GDP đất nước đều do buôn bán tài nguyên mà có, còn hàng hoá sản phẩm mang hàm lượng chất xám cao chiếm tỷ lệ không đáng kể. Nghĩa là từ “đổi mới” đến nay, chúng ta đang sống nhờ bán tài nguyên, chứ chẳng làm được thương hiệu gì bền vững có tầm cỡ thế giới cả. Nhìn qua Hồng Kông, Ma Cao,Singapore , Nhật Bản… mà thương cho đất nước mình. Người ta chẳng có nhiều tài nguyên khoáng sản, sao người ta giàu thế . Còn mình bán tài nguyên mà ăn, rồi con cháu vài thế hệ sau ăn không khí à ?




Tài nguyên quốc gia do mồ hôi xướng máu bao đời giành được gồm : trời, đất , núi, nước, rừng, biển, khoáng sản và môi trường. Trong hoà bình xây dựng 30 năm nay, do ấu trĩ trong nhận thức và non kém về quản lý, chúng ta tiếp tục tàn phá tài nguyên dữ dội hơn, nặng nề hơn . Hình thế núi sông Việt Nam đang thấy đổi từng ngày, đang bị cày xới nham nhở !

20 năm qua có rất nhiều “phong trào” bán tài nguyên để “làm ngân sách” xảy ra rầm rộ. Như khai thác gỗ rừng để xuất khẩu ồ ạt. Quốc doanh khai thác xuất khẩu, “hợp tác xã” khác thác xuất khẩu, tư nhân núp bóng nhà nước khai thác, xuất khẩu…Gỗ cứ kìn kìn từ rừng miền Trung, rừng Tây Nguyên đổ về các cảng biển. Các đầu nậu gỗ, những người cấp phép khai thác gỗ, cấp quota xuất khẩu gỗ giàu lên từng ngày một. Đến khi “ngộ ra”, ban hành lệnh cấm, thì rừng đã bị “ “bán ăn” gần hết. Thế là lại phải “làm dự án” trồng 5 triệu hec-ta rừng gần chục năm nay vẫn không thành .



Hết rừng rồi thì bán đất rừng. Hơn 300.000 héc ta rừng đầu nguồn đã bị các tỉnh bán cho doanh nhân Trung Quốc khai thác 50 năm. Nghĩa là 50 năm , chúng muốn biến mảnh đất rừng đó thành căn cứ quân sự, lô cốt, hầm ngầm.v.v… là quyền của họ. Hết nước rồi non nước ơi !

Bán hết rừng đến bán khoáng sản dầu thô, than đá, cát, quặng ti-tan, quang a-pa-tít, quặng vàng…Nghe thông tin báo chí về việc xuất khẩu than lậu ở Quảng Ninh mà choáng váng . Trữ lượng than của ta ở Quảng Ninh có được bao lăm mà hô hào thành tích “ khai thác và xuất khẩu năm sau cao hơn năm trước”?; rồi quản lý yếu kém để cho hàng trăm công ty “ma” xuất khẩu than lậu một lúc hàng trăm tàu. Sao coi tài nguyên quốc gia “như vỏ hến” vậy ?
Người bán gỗ, bán than, thì có kẻ lại bán núi, bán đất ruộng làm giàu. Xem ra bán núi bán đất dễ giàu có hơn. Trong những chuyến đi thực tế ở vùng Đông Bác hay Thanh Hóa, Ninh Bình…, tôi thấy nhiều ngọn núi bị san bằng trơ trọi, để khai thác đá sản xuất xi măng, đá xây dựng. Bây gìờ tỉnh nào cũng hai ba nhà máy xi măng, hàng chục công trường khái thác đá hàng ngày ra sức san phá núi. Có tỉnh bán luôn cả ngọn núi cho nước ngoài làm xi măng, không chỉ bán phần dương mà còn bán cả phần âm tới 30 mét sâu, nghĩa là 50 năm sau, núi thành hồ ! Hình sông thế núi Việt Nam ngàn đời hũng vĩ , bây giờ đang bị xẻ thịt nham nhở. Liệu con cháu tương lai sẽ sống như thế nào, có còn hình dung ra nước non Việt tươi đẹp xưa nữa không, khi mà quanh chúng núi non bị gậm nhấm, thân thể Tổ Quốc ghẻ lở, xác xơ ?. Tài nguyên của mình, nước ngoài đến khai thác rồi chế biến thành sản phẩm xuất khẩu của họ, trong lúc hình hài non sông bị xâm hại. “Bán núi” để ăn như thế có đau núi quá không?



“Bán đất” mới là cuộc tỉ thí với tương lai khủng khiếp nhất. Tỉnh nào cũng có vài ba Khu công nghiêp, nhưng chẳng làm ra sản phẩm xuất khẩu nào có thương hiệu cả vì máy móc lạc hậu, bán trong nước cũng chẳng ai mua . Tỉnh nào cũng có ba bốm sân golf. Rồi dự án mở rộng đô thị lên gấp đôi gấp ba, dự án khu biệt thư, …đang làm cho đất nông nghiệp, đất trồng lúa trong cả nước, đất trồng cây ăn trái ở Nam Bộ đang thu hẹp với tốc độ chóng mặt. mỗi năm có từ 73.000- 120.000 ha đất nông nghiệp bị thu hồi, bịu chuyển đổi. Mở rộng đô thị thì đất ruộng thành đất thành phố, bán với giá cao hơn. Đua nhau mà ăn chia, lấn chiếm, đẩy nông dân ra khởi mảnh đất ngàn đời sinh sống của họ. Thế là khẩu hiệu của Cộng Sản “dân cày có ruộng” thành trò đùa lịch sử.

Vì mục tiêu tăng GDP, tăng thu ngân sách , các tỉnh đang thi nhau bán đất nông nghiệp một cách vô tội vạ . Mất đất, chỉ nông dân và nhà nước là thua thiệt. Ruộng mình đó, đất mình đó, bỗng nhiên bị mất trắng tay . Tiền đền bù giá bèo không đủ mua đất mới để xây nhà, nói chi đến làm ăn sinh sống



Hết bán rừng, than, ti-tan, đá, người ta con bán cả bo-xit Tây Nguyên, thứ mà cách đây mấy chục năm, khối Comicom ( Khối kinh tế các nước XHCN) đã ngăn không cho khai thác, họ sợ làm hư hỏng môi trường và văn hóa Tây Nguyên. Nhưng bây giờ thì bất cần tương lai Tây Nguyên , bất cần hàng ngàn trí thức tâm huyết với đất nước kịch liệt phản đối, họ vẫn khai thác. Nhưng, bọn người được quyền đầu tư khai thác ấy lại là bọn giặc truyền kiếp phương Bắc ngàn đời của Dân tộc ta mới đau, mới lo chứ.Chúng thâm hiểm lắm, người ơi. Chúng mang hàng ngàn người ( dân binh ?) vào Tây Nguyên, với kế hoạch làm chủ tây Nguyên của Việt nam. Các nhà chiến lược quân sự thường nói :” Ai làm chủ Tây Nguyên sẽ làm chủ Đông Dương”. Chao ôi, từ việc bán tài nguyên đến “bán nước” chỉ còn một khoảng cách mong manh như sợi chỉ !

Nước là loại tài nguyên quý giá cũng đang bị xâm hại nghiêm trọng. Hiện nay tất cả các con sông đều “đang chết dần” vì ô nhiễm do chất thải công nghiệp, bệnh viện chưa qua xử lý đều thải trực tiếp ra sông. Mạch nước ngầm đang xuống thấp chưa từng có do khai vô tội vạ. Rồi “phong trào” phát triển thuỷ điện tùm lum làm cho mực nước ở đồng bằng giảm xuống. Đến cả sông Hồng cũng cạn trơ đi bộ qua được. Có tỉnh làm đến hàng chục nhà máy thuỷ điện. Được điện thì mất lúa vì đất đai khô cằn không có nước tưới, bị sa mạc hoá không trồng lúa, trồng màu được. Muốn phát điện thì mực nước tích ở hồ phải cao hơn mực nước chết. Ví dụ Hồ thuỷ điện Hoà Bình bình thường mực nước cao 115 mét. Mực nước chết cao 80 mét. Nghĩa là để có điện, phải tích nước cao hơn 80 mét. Cái lượng “nước chết” cao 80 mét ấy chứa hàng tỷ mét khối không thể đổ về những cánh đồng lúa được, thì ruộng khô hạn là phải ! Mùa lũ, nhà máy điện xả lũ để bảo vệ đập, thế là không chỉ xóm làng mà cả xá cũng ngập chìm trong nước. Làm thủy điện vô tội vạ cũng là một cách “ăn tài nguyên nước” qua dự án đầu tư. Không “ăn” dự án thì các quan huyện, quan tỉnh, quan trung ương tiền đâu mà làm nhà lầu, mua xe hơi, sống cuộc sống giàu sang phú quý, cho con đi học các trường nổi tiêngs thế giới như Ha-vớt, Sóc-bon ?

Chúng tôi khẩn thiết đề nghị Chính phủ và chính quyền các địa phương phải có một chiến lược khai thác tài nguyên lâu dài và chỉ đạo thực hiện thật quyết liệt mới mong không bắn đại bác vào tương lai. Chúng tôi đề nghị :
– Kiểm kê lại tài nguyên đất nước để có kế hoạch bảo vệ. Quy hoạch chi tiết ngay các vùng đất nông nghiệp lâu dài, vùng núi non hung vĩ, và cấm tiệt việc khai thác bừa bãi.
– Phải dừng ngay các dự án khai thác Bo-xít Tây Nguyên vì với sự án này, người Trung Quốc không cần bo-xít , cái mà họ cần là địa bàn Tây Nguyên, đó là điều mà nhiều trí thức lớn đã phân tích, Đại tướng Võ Nguyên Giáp cũng đã có thư cảnh báo. Phải thu hồi các diện tích đất rừng bị bán cho nước ngoài, dù phải bồi thường hợp đồng , vì chúng đang đe dọa đến vận mạng, sự sống còn của đất nước.
-Hạn chế tối đa, kiểm tra chặt chẽ các dự án đầu tư FDI vào lĩnh vực khai thác tài nguyên ( như xi măng, quặng ti tan, và các loại khoáng vật khác ) , khuyến khích đầu tư nước ngoài vào các lĩnh vực có hàm lượng chất xám cao như công nghệ thông tin, sản xuất hàng tiêu dùng. Khuyến khích các doanh nghiệp đầu tư ra nước ngoài để làm giàu cho đất nước. Chúng ta phải hướng nền kinh tế theo cách làm của Nhật Bản, Singapor , Hồng Kong, những nước ít tài nguyên nhưng biết cách làm giàu bằng trí tuệ.

Ôi, giá mà tiếng kêu của tôi đến được tai những người đang cầm vận mệnh đất nước trong tay .
N.M
http://ngominhblog.wordpress.com/2011/11/10/chung-ta-dang-xẻ-thịt-tổ-quốc-minh-dể-sống/#comment-1516

Điếc Đui Câm



Di tích Hoàng thành thời Lê đã bị san phẳng

Đoạn Hoàng thành vừa bị phá. (Ảnh: Internet).
"Di vật tìm thấy tại hiện trường xây dựng trên đường Hoàng Hoa Thám đoạn cắt đường Văn Cao, Hà Nội cho thấy đây chính là Hoàng thành (lớp tường thành thứ hai trong ba lớp tường thành) thời Lê. Đoạn thành này có phải Hoàng thành thời Lý Trần hay không còn phải nghiên cứu thêm, song là của Hoàng thành thời Lê thì chắc chắn," giáo sư Phan Huy Lê - Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam kết luận sơ bộ sau khi đến công trường vào chiều 29/4.

Vừa xuất lộ đã bị phá

Những hiện vật tìm thấy trên công trường xây dựng đường giao thông trên chỉ là những mảnh còn lại sau khi máy xúc đã cào, phá, và đổ đi khối lượng lớn tường thành. Các tầng văn hóa - cuốn sử để lại cần được các nhà khảo cổ nghiên cứu - cũng theo đó bị xúc đi theo. Một nền bê tông rộng cũng đã được đổ, như ngăn cản bất cứ nhà khảo cổ nào muốn thực hiện việc khai quật. Chỉ còn chút ít thành sót lại.

Phó giáo sư-tiến sĩ Vũ Văn Quân, Phó chủ nhiệm khoa Lịch sử (Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Hà Nội) không khỏi ngậm ngùi: “Bao lâu chúng ta cứ tìm kiếm những đoạn thành đã mất. Trong khi đó, thành còn ngay đây thì lại không giữ gìn được.”

Giáo sư-tiến sĩ Tống Trung Tín nhận xét về những gì còn lại tại hiện trường: “Tầng đất đắp của thành rất rõ. Tầng đất đắp này gồm đất thịt và thỉnh thoảng lẫn gạch. Thành đắp đất thịt như vậy là kiểu thành xây dựng rất kỳ công. Trong lòng tường thành có những di vật có tính chất niên đại và phản ánh quá trình đắp lớp thành này. Nhìn sơ bộ, ta thấy chủ yếu là di vật thời Lê, một ít thời Trần, thời Lý và tiền Thăng Long nữa.”

Giáo sư Phan Huy Lê kết luận: “Theo bản đồ Hồng Đức thì đoạn thành bị phá này chắc chắn trăm phần trăm là của Hoàng thành. Đoạn thành này có phải là Hoàng thành Lý Trần chưa thì còn phải nghiên cứu thêm song việc nó là Hoàng thành thời Lê thì không cần phải bàn cãi gì nữa. Các di vật tìm thấy tại công trường là di vật thời Lê. Viên gạch tìm thấy chính là gạch vồ thời Lê. Ngoài ra còn có di vật thời trước nữa. Căn cứ theo nguyên tắc lấy di vật thời muộn nhất làm thời hiệu thì đây là thành thời Lê.”

Chính vì thế, theo giáo sư Lê, các thông tin từ đoạn thành nói trên có thể cung cấp nhiều cơ sở để nghiên cứu nhiều nghi vấn về Hoàng thành. Tuy thành đã bị phá tan hoang và gần như san phẳng nhưng nếu khai quật sâu hơn vẫn còn có thể tìm được các tầng văn hóa.

“Qua nhiều thăng trầm lịch sử, hầu hết các di tích trên bản đồ Hồng Đức đã vĩnh viễn mất đi, thì đoạn thành còn sót lại mang thêm nhiều ý nghĩa lịch sử. Đối với thế giới, chuyện một tòa thành được vẽ trên bản đồ 500 năm trước, lại sừng sững tồn tại giữa phố xá trung tâm thủ đô của một nước cũng là hiện tượng hy hữu,” Phó giáo sư-tiến sĩ Trịnh Sinh (Viện Khảo cổ học) nói.

Bên cạnh đó, đoạn Hoàng thành này cũng có những giá trị riêng rất độc đáo.

“Một đoạn thành vừa là Hoàng thành, vừa là vòng loa thành, vừa kiêm chức năng giữa thành và đê là hiện tượng tương đối hiếm trên thế giới. Nếu có thể giữ được cũng là nét độc đáo của Thủ đô,” ông Tín khẳng định.

Hội Khoa học Lịch sử kiến nghị bảo tồn

Không chỉ riêng các nhà khoa học lo lắng cho di tích, rất nhiều hộ dân sống quanh di tích cũng đã lên tiếng cho sự sống còn của nó. Hơn 50 hộ dân đã cùng ký đơn kiến nghị gửi đến Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, Viện Khảo cổ học Việt Nam yêu cầu các nhà khoa học vào cuộc để ngăn chặn việc phá di tích.

Bản thân Phó giáo sư-tiến sĩ Trịnh Sinh cũng đã lên tiếng trên báo chí cảnh báo về việc mất di tích ngay sau khi thi công làm phát lộ một vệt gốm dài với nhiều di vật.

Phó giáo sư-tiến sĩ Hán Văn Khẩn lo lắng: “Trước thềm kỷ niệm nghìn năm Thăng Long lại phá đi di tích liên quan trực tiếp đến nghìn năm thì thật đáng lo ngại. Nhất là khi tất cả đều cố gắng chu toàn cho đại lễ thì ngay tại Hà Nội, các cơ quan có trách nhiệm lại làm ngơ, hoặc không biết để đến nỗi mất di tích.”

Đánh giá trách nhiệm của đơn vị thi công và nhà quản lý, giáo sư Phan Huy Lê nói: “Về quyết định thực hiện xây dựng đoạn đường, chiểu theo Luật Di sản mà nói thì họ không vi phạm vì đoạn thành trên chưa được xếp hạng di tích. Hơn nữa, với nhà quản lý thì có thể họ cho rằng đây chỉ là đường giao thông.”

“Mặc dù vậy, sau khi đào lên, nhất là sau khi có nhà khoa học lên tiếng trên báo chí, phải dừng việc xây dựng ngay lập tức. Trong Luật Di sản có quy định nếu xây dựng lộ ra các hiện vật có khả năng là di tích, di vật thì việc thi công phải tạm dừng để các cơ quan chuyên môn kiểm tra. Nếu đúng đó là di tích, di vật thì công trình phải dừng lại,” giáo sư Lê phân tích.

Giáo sư Phan Huy Lê cũng đề nghị cơ quan chức năng khẩn trương làm hồ sơ công nhận di sản cho các đoạn khác của Hoàng thành hiện còn tồn tại. Ông cũng đề nghị các nhà khảo cổ khẩn trương lập bản đồ quy hoạch khảo cổ học di tích. Điều này sẽ giúp các nhà quy hoạch rõ hơn vị trí của những di tích khảo cổ để có thái độ ứng xử đúng đắn về văn hóa cũng như đúng Luật Di sản.

Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam và Viện Khảo cổ Việt Nam cho biết sẽ làm văn bản kiến nghị dừng thi công công trình để tổ chức khai quật nghiên cứu cũng như cứu lấy những đoạn hoàng thành còn lại./.

Kiều Trinh (Báo Tin Tức/Vietnam+)

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

Nhạc mùa thu

Mời các bạn click vô từng tấm ảnh dưới để thưởng thức nhạc thu của "cothommagazine"

Thu vấn vương 1


Thu vấn vương 2


CD chiều (nhạc hòa tấu)

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Tuổi trẻ nghĩ gì ?

Dưới đây là một "clip" trong phim "Bóng ma học đường", một phim bạo động dành cho giới "teen VN" khiến cho họ dễ bị tiêm nhiễm và bắt chước dẫn đến những hệ lụy không hay cho hôm nay và mai sau.



Tuổi trẻ Việt Nam ngày nay sống dưới chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa, học dưới mái trường Xã Hội Chủ Nghĩa. Không được tiếp cận nguồn thông tin tự do, thiếu cơ hội tìm hiểu thế giới bên ngoài. Thật sự chúng ta được học cái gì khi đến trường ? Các bạn có bao giờ nghĩ đến trường để làm gì ? Tôi cũng như các bạn! Cũng ngồi dưới mái trường “Khăn quàng đỏ”. Đôi lúc tôi chợt nghĩ, mình đến đây để làm gì và tại sao mình lại phải học những thứ này, những chủ thuyết cộng sản – tư tưởng chủ nghĩa Marx Lenin ? Nó sẽ giúp ích được gì cho mình sau khi tốt nghiệp và bắt đầu bước vào cuộc sống lăn lộn dưới một xã hội sống chà đạp lên nhau ?

Những câu hỏi tương tự như thế cứ tiếp diễn trong đầu tôi, có quá nhiều câu hỏi nhưng có lẻ chỉ một câu trả lời. Trong một bài toán đơn giản hay trong một tiết học Giáo Dục Công Dân cũng được lồng ghép khéo léo tư tưởng của Bác – đường lối cách mạng của đảng. Ngồi dưới những mái trường này từ khi còn nhỏ, khi mới bắt đầu đặt chân vào con đường đi tìm tri thức ! Nhưng cho đến giờ phút này tôi vẫn thực sự chưa hiểu mình có thể học được gì từ những mái trường nhồi sọ theo lối định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa này.
Tôi và có lẻ cả bạn đã phải học thuộc lòng từ khi mới chập chững biết đánh vần những danh từ hay những bài hát mang tính cách nhồi sọ ấy, ví dụ những bài: “Như có bác hồ trong ngày vui đại thắng” , “Ai yêu bác Hồ chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng” , hay là bài “Tiến Quân Ca” với những câu hát sắt máu …“Đường vinh quang xây xác quân thù”..v.v… Trước đây tôi cũng là một người rất “yêu Bác & trung thành với Đảng”. Tôi yêu nước theo kiểu yêu nước là luôn luôn và tuyệt đối trung thành với đường lối cách mạng của đảng và bác.
Nhưng rất may tôi vẫn chưa trở thành một kẻ cuồng tín, cảm thấy đau sót khi nhìn nhưng mảnh đời tang thương, nhìn những em bé không được đến trường vì điều kiện kinh tế gia đình quá khó khăn, phải tìm kế mưu sinh khi tuổi đời còn quá nhò, phải bán vé số, đánh giầy và nhiều công việc khác mà đúng ra một đứa bé sống nơi xứ tự do không phải làm. Tôi phải cố nén lòng và kềm chế sự xúc động khi nhìn những cụ già cao niên phải sống lam lũ, buôn bán cực khổ để kiếm miếng ăn đỡ đói qua ngày. Những cô chú anh chị công nhân từ quê xa lên thành phố tìm việc làm, họ phải thắt lưng buộc bụng chịu đói vì đồng lương quá thấp mà vật giá thì ngày một tăng.
Nghĩ đến những chiến sĩ “Quân đội hải quân nhân dân Việt Nam” đã hy sinh, bỏ mình cho cá mập tại bãi đá Gạc Ma. Họ chiến đấu cho ai ? Họ hy sinh vì cái gì ? Có lẽ họ hy sinh quá uổng phí khi trên biển đảo nước nhà lại có bia đá “Đời đời nhớ ơn các liệt sĩ Trung Quốc”. Họ hy sinh vô ích vì họ không biết chính biển đảo của Việt Nam đã bị nội thù dâng hiến cho ngoại bang.
Những cảnh tượng trên lại khiến cho một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Nhà nước CHXHCNVN và đảng Cộng sản đang nắm quyền kia, họ đang làm cái gì ? Họ làm vì ai ? Họ do ai bầu lên và họ phục vụ lợi ích cho ai ? Việt Nam có tự do tôn giáo hay không? Tự do ở chỗ nào khi các nhà tôn giáo muốn truyền đạo phải nộp đơn xin phép và cam kết thực hiện đúng đường lối của đảng và nhà nước đưa ra, Thượng tọa và Linh mục bị bắt bớ liên tục. Xã hội có công bằng – dân chủ không? Công bằng ở chỗ nào và dân chủ ở đâu khi dân oan Miền tây – miền Đông Nam Bộ và các tỉnh miền Trung – Đồng bằng bắc bộ biểu tình đòi đất đai, tài sản hang loạt.
Sau dãy câu hỏi và sự kiện trên tôi mới thức tỉnh & nhận ra rằng đảng cộng sản chỉ có thể thay thế chứ không thể thay đổi vì bộ máy chính quyền của đảng và nhà nước là đã trở thành ngày càng thối nát và trước giờ vẫn vậy. Đã đến lúc phải làm cái gì đó !
Nhà cầm quyền cộng sản luôn sợ sự thật, luôn đe dọa và sẵn sàng bắt bớ một cách vô lý những người yêu sự thật và nói lên sự thật, nhằm củng cố và che giấu cho những lỗi lầm và tội ác mà đảng và nhà nước đã gây ra. Họ ngăn chặn sinh viên và tuổi trẻ chúng ta đi vào các mạng lưới công cộng toàn cầu như facebook, họ kiểm soát yahoo, lùng sục tìm bắt các blogger..v.v… Phải chăng họ sợ tuổi trẻ biết được sự thật và đều thức tỉnh ?
Nhà nước cộng sản đã đem những thứ văn hóa đồi trụy cấy vào não của giới trẻ trong nước. Nhằm mục đích ru ngủ giới trẻ, muốn biến giới trẻ thành nhưng con người mất nhân tính và vô cảm với hiện tình đất nước. Nói về các món ăn chơi thì không có món nào mà Việt Nam không có. Các bạn trẻ nghĩ gì khi nhìn những người phụ nữ Việt Nam bị bán sang nước ngoài, các bé gái chưa đủ tuổi vị thành niên bi bán qua nước khác để làm nô lệ tình dục cho những đại gia ngoại quốc ?
Nhìn vào những ngày tháng cuối năm 2007, các sinh viên và tuổi trẻ với tấm lòng yêu nước nồng nàn, họ đã lên tiếng, các cuộc xuống đường biểu tình đã diễn ra ở nhiều nơi và các thành phố lớn như Sài Gòn, Hà Nội..v.v…. Họ xuống đường với lá cờ đỏ, màu áo đỏ có ngôi sao vàng và hàng chữ kèm theo trước ngực “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam”. Thật cảm thương cho những người bạn có tấm lòng yêu nước nhưng vẫn còn ngây thơ tin vào đảng cộng sản Việt Nam, trong đó có cả tôi ! Nhưng kết quả thì sao ? Họ không hề lên tiếng “chống nhà nước” hay “âm mưu lật đổ chính quyền” (theo lối nói của các bác quan tham cấp cao). Tuổi trẻ chỉ lên tiếng phản đối Trung Quốc xâm phạm lãnh thổ Việt Nam – chúng tôi chỉ muốn nói lên HOÀNG SA TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM, vậy mà cớ sao các ông tìm đủ mọi cách ngăn chặn chúng tôi ? Có người bị đuổi học, có bạn phải vào đồn công an để làm việc, một số khác bị lực lượng giang hồ do nhà nước huy động vào tận trường đại học để đàn áp sinh viên. Phải chăng yêu nước và nói lên chủ quyền lãnh thổ là đi ngược lại với đường lối của đảng và nhà nước ?
Quốc Gia Hưng Vong – Thất Phu Hữu Trách! Hỡi các bạn trẻ Việt Nam còn có trái tim dân tộc! Chúng ta được sinh ra là lớn lên trên đất nước Việt Nam, là người Việt Nam chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ và giữ gìn lãnh thổ Việt Nam. Bốn ngàn năm ông cha ta, những bậc tiền nhiên đã đổ nhiều xương máu cốt cũng là để toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam. Hãy thức tỉnh, hãy làm một cái gì đó để thể hiện lòng yêu nước . Tổ tiên ta hào hùng, thế hệ con cháu noi gương tiền nhân, hãy thắp lên ngọn lửa Tình yêu dân tộc – Ngọn lửa diệt gian tà – Ngọn lửa của sức mạnh Tuổi trẻ Việt Nam. Dân tộc đang cần chúng ta, mẹ Việt Nam đang cần chúng ta ! HỠI NHỮNG NGƯỜI CON ĐẤT VIỆT OAI HÙNG !
Nguyễn Quốc Đoàn

Tuổi trẻ và chính sách “Trăm năm trồng người”.
“Vì Lợi Ích Mười Năm Trồng Cây – Vì Lợi Ích Trăm Năm Trồng Người”. Biểu ngữ này được treo hầu hết tại các trường tiểu học – trung học hay đại học trên khắp cả nước và thậm chí tại văn phòng bộ giáo dục – sở giáo dục. Không biết tại sao những câu chữ thế này được ngành giáo dục của Việt Nam dùng làm kim chỉ nam và được sử dụng rộng rãi ở các “cơ sở giáo dục & đào tạo” ? Biểu ngữ này không còn lạ gì đối với tôi và tất cả các bạn từ khi mới bắt đầu đặt chân vào mái trường XHCN.
Cũng đúng với câu “Vì lợi ích của mười năm thì phải trồng cây”. Nhân dân ta phải ra sức “trồng cây – gây rừng”thì mới có cái mà khai thác và phá hoại chứ ! Nạn khai thác gỗ lậu đang phát triển rất mạnh ở Việt Nam mặc dù lực lượng kiểm lâm đang ra sức thi đua nhận tiền đút lót và tiếp tay cho bọn lâm tặc. Hoàng Anh Gia Lai là một ví dụ điển hình, nhờ khai thác – vận chuyển gỗ lậu sang biên giới mà có được như ngày nay, cũng cao ốc – biệt thự và xe hơi sang trọng nào có thua ai ? Hay hướng mắt nhìn về Cao nguyên trung phần Việt Nam, Trung quốc đang ngày đêm phá rừng để khai thác quặng nhôm, còn đâu nữa những danh từ mỹ mìu nào là Thảm xanh tây nguyên – nào là lá phổi xanh của Việt Nam ? Hay chỉ còn lại những quả đồi trọc đang bị nước cuốn trôi hằng ngày và những dòng sông đỏ như máu thịt và nước mắt đồng bào Việt Nam ?!
“Vì lợi ích trăm năm trồng người”, ấn tượng quá với hai chữ “trồng người”, Thiễn nghĩ, tại sao con người, hay rõ hơn là những tuổi thơ Việt Nam, những búp măng non – những tương lai của đất nước không được giáo dục một cách lành mạnh và tự do phát triển mà lại được trồng nhỉ ? hai từ “trồng người” có vẻ mang tính chất khá tiêu cực ấy nhỉ ? Nhưng xét cho cùng, nhìn vào sự thật xã hội Việt Nam ngày hôm nay thì các ban ngành thuộc bộ giáo dục đã làm đúng với hai chữ “trồng người”. Vì lợi ích trăm năm đất nước nước ta tụt hậu và băng hoại, họ đã và đang trồng người, đã và đang tạo ra những con người mang trái tim quỹ dữ, không có tình người và sẵn sàng giết hại đồng loại của mình.
Tôi viết lên đây cho những người bạn của tôi, những tuổi trẻ đang sống trên đất nước Việt Nam giống như tôi ! Cách đây khoảng một tháng, tôi nhận được một cú điện thoại… (Alo – Nghe nè – Mày ơi… Tao… đã giết người – Trời, tại sao mày làm vậy.. ? Khi nào ? – Vì tao say nên không kềm chế được bản thân, cách đây vài giờ…) Và hiện giờ người bạn này đang được giam và chờ xét xử. Tôi lại nhận được tin từ những người bạn cho hay, một trong số những người bạn trong những ngày cấp 2 (xin giấu tên), bạn tôi đâ đâm chết mẹ của bạn gái mình (12 nhát dao – ở cổ – vai và tim) chỉ vì bà mẹ cấm hai đứa quen nhau. Tôi chợt nghĩ sao những người xung quanh tôi lại đáng sợ như thế… ?!
Trong những năm gần đây con số người chết vì sự xô xác tăng khá cao, đa số ở độ tuổi thanh thiếu niên, độ tuổi chưa thực sự trưởng thành và nhận thức đúng đắn. Những gì đang diễn ra hằng ngày xung quanh chúng ta ? Một cậu bé 13 tuổi giết chết bà ngoại chỉ vì cần 20.000 đồng đi chơi game ? Người bạn của tôi đập chết thằng kia chỉ vì nhìn mặt nó thấy ghét ? Một nữ sinh cùng lớp tôi đã mang thai khi chưa đủ 18 tuổi ? Hay hai nhỏ bạn của tôi đánh nhau xé toẹt cả áo trong lẫn ngoài ngay giữa đường phố ?
Những cảnh chém nhau của những học sinh – sinh viên đối với tôi và có lẽ cả bạn không còn xa lạ nữa, Những thứ như thế có thể nói gần như là tôi thấy hằng ngày ở trường học. Thật kinh khủng những gì đến với tôi và bạn bè của tôi. Tôi thật không biết mình có sống được đến sáng mai không nữa ! Sống dưới thiên đường xã hội chủ nghĩa này không có cái gì là chắc chắn cả… Mạng sống thật mong manh… Không biết rằng mình sẽ chết khi nào… Thật là đáng sợ ! Đôi lúc ngồi trong lớp tôi nghĩ rằng… tí nữa bước ra khỏi cổng trường không biết có thằng nào cầm mã tấu hay dao phay xông tới chém mình xối xả không nữa ? Vì trong quá khứ tôi đã từng làm thế với một số ngưới.
Nhưng thật đáng thương cho những con người, những tuổi trẻ chưa thức tỉnh và nhận ra sự thật. Đáng thương cho những sản phẩm của cái gọi là “Vì lợi ích trăm năm trồng người”. Thương cho những người đã từng là nạn nhân của chính sách “Trăm năm trồng người”. Tất cả chúng tôi có tội tình gì chứ ? Tôi thương họ cũng như thương chính quá khứ của mình, những ký ức và những nỗi ám ảnh sẽ đi theo tôi không biết đến khi nào. Tôi thương cho tất cả tuổi trẻ Việt Nam, thương cho thế hệ của chúng ta không may sinh ra trong thời kỳ đen tối của đất nước. Tôi, và tất cả chúng ta đã từng hay đang là nạn nhân của chính sách “Trăm năm trồng người” ấy, đã đến lúc chúng ta phải thật sự thức tỉnh và phải làm một cái gì đó ! Hãy để quá khứ trôi qua và coi đó là kinh nghiệm cho cuộc sống… Hãy đứng dậy bước đi một lần và nhìn vào tương lai tươi sáng Việt Nam có được TỰ DO – DÂN CHỦ – NHÂN QUYỀN, để những thế hệ sau được nhìn thấy ánh sáng !

Nguyễn Quốc Đoàn
Sài Gòn ngày 30 tháng 6 năm 2011

nguyenquocdoan@tuoitreyeunuoc.com
www.honviet.tuoitreyeunuoc.com



Nữ sinh đánh nhau

clip nữ sinh đánh nhau trên youtube




You need to install or upgrade Flash Player to view this content, install or upgrade by clicking here.