Phản tặc Nguyễn thành Trung (Sau khi bỏ bom dinh Độc Lập)
Di ảnh Thiếu Tá Trương Phùng, (Sau khi “vị quốc vong thân”)
Cả 2 – Thiếu Tá Trương Phùng và Trung úy Nguyễn thành Trung ở cùng một đơn
vị có cùng một hộp thư KBC (khu bưu chính) 3004 – Sư Đoàn 3 Không Quân
QLVNCH, Không Đoàn 23 chiến thuật, Liên Đoàn 23 tác chiến, có khác chăng
là Thiếu Tá Trương Phùng thuộc Phi Đoàn 518 oanh tạc cơ khu trục Skyraider
A1, còn Trung úy Nguyễn thành Trung ở Phi Đoàn 522 phản lực cơ F5 nghênh
cản. Cả 2 có cùng một chỉ huy trưởng trực tiếp Không Đoàn là đại tá Hoàng
Thanh Nhã. Tất cả như dưới một mái nhà, 2 loại phi cơ cùng đậu trên một
parking – Cùng xử dụng chung một phòng họp quân báo hành quân chiến cuộc.
Thiếu tá Trương Phùng sanh năm 1943 tại Thừa Thiên-Huế, gia nhập Không
Quân vào đầu năm 1964, khóa 64B SVSQ/TTHLKQ Nha-Trang, tốt nghiệp khóa L-5
Quan Sát, sau đó được tuyển chọn qua học lái T28 và oanh tạc cơ Skyraider
A1 tại Hoa Kỳ. Trở về nước, anh phục vụ tại Phi Đoàn 110 Quan Sát-Đà Nẵng,
sau cùng là Phi Đoàn 518 Phi Long – Khu Trục A-1, KĐ23CT, SĐ3KQ Biên Hòa.
Trong những ngày sau cùng, PĐ 518 chuyển về phòng thủ Saì Gòn và Tân Sơn
Nhứt.
Không Quân QLVNCH
Phi Đoàn 518 Phi Long
Trung úy Nguyễn thành Trung tên thật là Đinh Khắc Chung, sinh ngày
9/10/1947, tại xã An Khánh, huyện Châu Thành tỉnh Bến Tre, gia đình có
người theo CSVN, ông được Ban Binh vận Trung ương cục CS Miền Nam móc nối
“bí mật” chỉ đạo thi tuyển vào Không lực VNCH, Nguyễn Thành Trung được bí
mật kết nạp vào Đảng CSVN ngày 31 tháng 5 năm 1969 – Sau hơn một năm huấn
luyện ở Nha Trang, năm 1969 Nguyễn Thành Trung được đưa đi Hoa Kỳ đào tạo
phi công F5 ở Texas, năm 1972 thì về nước, phụ vụ tại căn cứ không quân
Biên Hòa, biên chế trực thuộc sư đoàn 3 không quân, phi đoàn 522 – F5.
Trong những ngày cuối cùng trong âm mưu của CS Bắc Việt xé bỏ HĐ Paris
tổng tấn công đánh chiếm miền Nam, cả 2 phi công chiến đấu này theo đuổi
lý tưởng cá nhân “ngược chiều nhau” ít nhiều có liên quan đến định mệnh
đất nước và sinh mạng đồng bào mình –
Một chút hoài niệm,riêng tư trong từng chúng ta – Những đồng bào với họ -
thử nghiệm suy xem: Chân lý, nhân cách và phẩm giá của từng người ấy ra
sao!? để “ngàn năm còn bia miệng” và trong trái tim chúng ta lưu lại hình
ảnh ấy mà rung động chân thành tri ân, như đạo lý của nhân bản Việt.
Sáng ngày 8.4.1975 trong một phi tuần hành quân thường lệ từ sân bay Biên
Hòa Nguyễn thành Trung bất ngờ tách đoàn, Lái chiếc máy bay F-5E về không
phận SàiGòn ném hai trái bom xuống dinh Độc Lập, rồi quay lại dùng súng
phóng lựu bắn vào kho xăng Nhà Bè, sau đó đáp xuống sân bay dã chiến Phước
Long do CS Bắc Việt vừa chiếm đóng.
Chiều ngày 28.4.1975 lúc 16h30 Nguyễn Thành Trung dẫn đầu một phi đội 5
chiếc A 37 (CS Bắc Việt cướp được từ sân bay Đà Nẵng) đáp xuống sân bay
Phan Rang lấy thêm nhiên liệu rồi bay về tấn công sân bay Tân Sơn Nhất phá
hủy số phi cơ chờ bảo trì trong ụ đậu và bỏ bom nhằm hủy hoại phi đạo
(đường băng) cất cánh.
Bốn giờ sáng ngày 29/4/75 Cộng quân áp sát SàiGòn. Khai hỏa trận địa pháo
lớn nhất cuộc chiến nhắm uy hiếp Saigon. Hàng chục dàn đại pháo, mỗi dàn 4
khẩu, từ Phú Lâm liên tục nhả đạn. Đích nhắm đầu tiên: phi trường Tân Sơn
Nhứt, và vùng phụ cận nơi cả ngàn người đang chờ di tản.
Nhận lệnh xuất kích khẩn cấp.
(Lời tường thuật của phi tuần viên bay cùng Th/tá Phùng)
Trên đường ra bãi đậu với tiếng rít, tiếng pháo nổ liên tục nghe rợn người
của cộng quân nhưng không làm sờn lòng Th/tá Phùng mà ngược lại anh đã
nung đúc tinh thần tôi qua câu nói: “Phải cứu bao nhiêu đồng đội và dân
chúng Sài Gòn vào những giờ phút chót, phải làm câm họng những khẩu pháo
tàn sát của Cộng Quân”.
Phù hiệu “ca rô đen vàng” khu trục Skyraider Không Đoàn 23/SĐ3KQ
“Bằng mọi giá, tụi mình phải lên (cất cánh) cho bằng được, dù phải hy
sinh! Hy vọng mình có thể bảo vệ được nhiêu người”.
Đến bãi đậu phi cơ, dù trong mưa pháo, các anh em phi đạo đã trang bị đầy
đủ vũ khí đạn bom cho phi cơ đã chờ sẵn từ lúc nào.. Nhìn phi cơ như trĩu
nặng đôi cánh Th/tá Phùng dõng dạc ra lịnh: – Quay máy xong các bạn “choke
out” ngay, chạy tìm chỗ núp an toàn, mặc kệ chúng tôi ra taxi way,đừng để
chết chùm cả đám với máy bay nghe chưa!
Tiếng rít, đạn pháo nổ gần đó liên tục, sau khi nổ máy tôi ra khỏi ụ,
Th/tá Phùng còn đứng dưới đất và ra dấu cho tôi biết bình điện bị hư không
quay động cơ được, buộc lòng tôi phải cất cánh một mình. Đến Phú Lâm, tôi
phóng 2 trái bom 250 pao xuống chỗ có 2 làn khói trắng của khẩu đội đại
bác cộng quân đang bốc lên.
Sau đó tôi ngưng lại và tiếp tục quan sát bao vùng, quá nhiều dàn pháo!
Bấy giờ tôi mới nhìn rõ và đây là lần đầu tiên trên chiến trường tôi gặp
phải, mỗi dàn 4 khẩu, đạn pháo không ngớt bay lên. Nhìn về hướng Sàigòn,
những cột lửa bốc cao, lòng đau như cắt, thương thay cho dân lành vô tội!
Không do dự, tôi nhào xuống thả bom nhắm vào một trong những làn khói đang
bay lên. Hơn bao giờ hết, tôi thấy cần sự trợ giúp, tôi thầm gọi:
- Anh Phùng ơi, anh ở đâu, sao không lên đây giúp tôi một tay, tôi đang
cần anh, anh có biết không?
Chừng 5 phút sau, khi tôi sắp sửa nhào xuống để thả bom, tôi thấy những
đám nổ ở dưới đất, tôi nghĩ lầm là do một chiếc trực thăng võ trang nào đó
vừa bắn rocket – Nhưng khi xác định nhận diện lại thì đó Th/Tá Phùng cất
cánh sau tôi – có thể ổng hư vô tuyến nên “monkey see monkey...”.
Chúng tôi thay nhau quần thảo và cày nát khu vườn xoài đó và cũng nhờ hàng
chục hỏa châu soi sáng nên rất dễ dàng “lượm” những dàn pháo ẩn nấu ngụy
trang trong đó..
Hết 10 trái bom, tôi bay thêm năm vòng bắn hết 20 ly hai bên cánh trước
khi trở về Tân Sơn Nhứt lúc 05 giờ sáng, không quên xin Paris (đài Kiểm
Báo TSN) điều động thêm 1 phi tuần lên thay.
Đến 6 giờ, trời mờ mờ sáng 30-4 tôi thấy anh Phùng cất cánh bay bên phải
với 2 trái bom, đồng thời nghe trên tần số, một phi tuần 2 chiếc A-1 của
PĐ 514 cất cánh từ Cần Thơ do Th/tá Hồ Ngọc Ấn và Đ/U Nguyễn Tiến Thụy
đang trên đường tăng cường tiến về Thủ Đô.
Lúc 6 giờ 25 phút, Tr/U Thành tình nghi một đám đặ công CSBV định cắt hàng
rào phòng thủ ở hướng Bắc của phi trường TSN, nên hướng dẫn Th/tá Phùng
thả 2 trái bom còn lại.
Hôm đó không thể đáp ở TSN tôi bay về Cần Thơ, tôi cũng không nhận được
thông tin Th/tá Phùng! Coi như anh đã mất tích kể từ đó, không ai biết gì
ngoài những tin đồn mù mờ. (theo phi tuần viênTrần Văn Phúc)
Saigon có thể đã tan nát hơn, chết chóc bi thảm hơn, và sẽ không có những
chuyến bay di tản ngày cuối cùng từ TSN, nếu như không có người anh hùng
thầm lặng Trương Phùng, quên gia đình và chính bản thân mình đã anh dũng
ngăn cản tiêu diệt trận địa pháo cộng quân. Nhưng đi hai, về một. Chiếc A1
do Đại Uý Trần Văn Phúc đáp xuống phi trường Cần Thơ. Chiếc thứ hai, loại
AD-5 Skyraider của phi tuần trưởng Thiếu Tá Trương Phùng thì biến mất, hơn
33 năm không tìm thấy dấu tích.
Sau cùng, nhờ sự hiển linh của một vị sư già và chính Thiếu tá Phùng, nhờ
ngoại cảm, và nhờ tình đồng đội, di cốt người anh hùng bị VC xử bắn sau
khi phi cơ lâm nạn trong một vườn xoài đã được trở về với gia đình “Người
Phi Công Đền Nợ Nước Sau cùng” Của Cuộc Chiến: Thiếu Tá Trương Phùng thuộc
phi đoàn khu trục 518 KQ/VNCH.
Đến đây thì chắc nhiều người tự hỏi với một chiếc AD-5 Skyraider có thể
chở được từ 4 đến 6 người trong thời điểm ấy thiếu tá Phùng có thể chở vợ
con mình bay một lèo qua đáp ở Utapao (ThaiLan) mà không ai trách cứ gì,
nhưng sao anh không thể? Duy nhất điều không thể nơi anh là Danh Dự của
một quân nhân, sĩ quan, có Trách Nhiệm với Tổ Quốc đồng bào mình. Lời thề
“Tổ Quốc – Danh Dự và Trách Nhiệm trước cờ tổ quốc sau tốt nghiệp đã đi
theo anh đến cuối cuộc đời và đến tận ngày cuối cùng của định mệnh đất
nước.
Một ngày, sau khi trung úy Nguyễn Thành Trung dẫn đầu 5 chiếc A 37 tấn
công toan phá hoại đường băng TSN không cho phi cơ cất cánh di tản người
dân SaìGòn thì Thiếu Tá Trương Phùng đơn thân độc mã cùng đồng đội mình
trong sinh tử phá tan trận điạ pháo địch, để giữ lấy đường băng TSN cho
đến giờ phút sau cùng.
Giống như vậy – Đơn giản, lý tưởng trách nhiệm của mọi phi công KQ/QLVNCH
là chiến đấu bảo vệ không phận cương thổ biển đảo quê nhà khi nào còn có
thể, để miền Nam VNCH trong tự do dân chủ phát triển, cất cánh như các
nước làng giềng Asean, Đông Nam Á.
Ngược lại, mới đây, cựu Trung úy Nguyễn Thành Trung trong cuộc phỏng vấn
của báo SaìGòn Tiếp Thị VN ông nói rằng:
“Đối
với tôi, chấm dứt chiến tranh để người Việt Nam không còn đổ máu là một
việc lớn phải làm”.
Nhiều người Việt Nam, đồng bào của ông Nguyễn Thành Trung , không nghĩ là
kiến thức một phi công như ông lại không biết đồng bào miền Nam VN khao
khát hoà bình như thế nào qua 2 Hiệp Định Geneve và Paris và chính bước
chân của 1 triệu đồng bào miền Bắc 1954 bỏ quê hương chạy trốn vào Nam là
họ muốn
“không còn đổ máu”
như gần 200.000. thân nhân của họ trong CCRĐ mà ông Hồ và CS Bắc Việt gây
ra. Và ông Trung có thể nào trả lời cho đồng bào ông biết theo kiến thức
của ông là CSVN và “MTGP/MN” đã thực thi được điều gì trong những điều
khoản của HĐ Paris mà họ đã ký năm 1973?
Và hơn ai hết cũng chính ông phi công Nguyễn Thành Trung dẫn đầu trong 2
lần tấn công bằng máy bay trên lãnh thổ VNCH là thô bạo vi phạm trực tiếp
Hiệp Định Paris:
Điều khoản 5. Sự tái thống nhất Việt Nam sẽ được thực hiện từng bước bằng
các biện pháp hòa bình.
Và khi hành động đó của Nguyễn Thành Trung như tiếp tay cho một chế độ
CSVN độc tài toàn trị bóp nát khát vọng và “nhuộm đỏ” một VNCH miền Nam
đang muốn vươn lên như Singapore, ThaiLan, Đài Loan hay Hàn Quốc? Mà ngày
nay nữa triệu (500.000) thanh niên nam nữ VN đang ở đợ làm vợ hờ, bán rẻ
sức lao động tại các quốc gia này vậy mà ông cho rằng sự phản bội đồng
bào miền Nam của ông:
Có thể gọi đó là sự chính xác của lý trí và khoa học. Bước ngoặt 180 độ đó
cho tôi được chính danh là tôi – Nguyễn Thành Trung như ngày
hôm nay.
Thật là “khôi hài” vô cùng vinh hạnh cho một nhân cách “trượng phu” tuổi
60 người Việt Nam.
Và Khi Liên Xô, (Cha nuôi của CSVN) đế chế hùng mạnh hàng đầu của CS quốc
tế và toàn khối CS Đông Âu cũng như các quốc gia XHCN “vệ tinh”, 90% những
chế độ một thời theo CS ấy, đã từ bỏ chủ nghĩa cộng sản, phá bỏ tư tưởng
Mac, đạp đổ tượng đài Lê Nin của một thời nhầm lẩn ấy để hội nhập với “trào
lưu văn minh tiến hóa của nhân loại” cụ thể như thế giới hiện nay, mà
đảng CSVN và cựu Trung úy Nguyễn thành Trung đang chứng kiến, nhưng CSVN
thì. “CNXH là khát vọng của nhân dân ta” “Có
thể gọi đó là sự chính xác của lý trí và khoa học”
như lời phi công “boeing” Nguyễn thành Trung khẳng định với báo chí?
Và đây là phút giây mà phi công Nguyễn thành Trung không thể nói khác đi
với nhịp đập trái tim mình trong nhân cách được giáo dục dưới mái trường
và xã hội miền Nam VNCH.
PV SaìGòn Tiếp Thị:
Thời khắc đó ông có nghĩ đến sự an toàn của vợ và hai con còn quá nhỏ đang
sống ở thành phố Biên Hoà? Có khi nào ông cảm thấy khổ tâm hay hối hận về
hành động của mình mang lại nỗi vất vả cho vợ con?
Nguyễn thành Trung: Thời gian sống trong đội ngũ không lực Sài Gòn cho
tôi một niềm tin rằng vợ tôi, một người phụ nữ không liên quan gì đến công
việc của tôi, con tôi còn quá nhỏ (đứa lớn mới 5 tuổi, đứa nhỏ chưa tròn
năm) sẽ không bị đối xử một cách tàn nhẫn.
Thực tế diễn ra đúng như tôi dự đoán. Cánh an ninh không quân đưa xe đến
nhà bắt vợ con tôi. Vợ tôi phản đối vì mình không biết gì về công việc của
chồng. Họ từ tốn: “Thưa bà, chúng tôi không bắt bà (nếu bắt chúng tôi đã
dùng còng số 8, trói bà chẳng hạn), chúng tôi tới đây mời bà vào phòng an
ninh sư đoàn, với trách nhiệm bảo vệ sự an toàn tính mạng của bà và các
con bà. Nếu bà có tài sản quý giá nào thì bà cứ mang theo”. Một tuần sau
vợ và con tôi bị đưa từ Biên Hoà về số 4 Nguyễn Bỉnh Khiêm – Sài Gòn cho
đến ngày 30.4.1975. Đương nhiên, họ vẫn điều tra vợ tôi về những gì liên
quan đến tôi, nhưng không bị đối xử vô nhân đạo. Có thể đó là những người
có học và biết cách ứng xử một cách văn hoá với người thân của kẻ thù.
Trong thời gian vợ tôi bị giam ở số 4 Nguyễn Bỉnh Khiêm, trung tướng Trần
Văn Minh tư lệnh không quân VNCH đến thăm với tư cách người chỉ huy có một
người lính phản bội. Ông ấy hỏi vợ tôi có cần bạn bè, người thân đến
chuyện trò gì không hay cần mua sắm gì thì ông sẽ giúp đỡ.
Không biết khi tâm sự với PV báo chí điều này thì phi công Nguyễn thành
Trung có nghĩ đến thân phận hơn 400.000 sĩ quan công chức nhân sĩ của quốc
gia VNCH dù giã từ vũ khí về với gia đình sau cuộc nội chiến vì muốn “chấm
dứt chiến tranh để người Việt Nam không còn đổ máu” như lời ông
nói, nhưng vẫn bị CSVN lùa vào các trại tù cải tạo rừng sâu nước độc đày
đọa từ 10 năm trở lên hy sinh hơn 1/3 và càng “vô đạo” hơn nữa bằng một
trung đội giám sát “giam cầm” toàn bộ mộ phần tử sĩ nghiã trang QL/VNCH
suốt 20 năm (1995 cựu TT Nguyễn Minh Triết công du Mỹ mới công bố cho bà
con Việt kiều về tu bổ săn sóc mộ phần này). Không biết ông phi công
Nguyễn thành Trung có thấy tự hào lắm không khi đứng trong hàng ngũ những
kẻ không phải:
là
những người có học và biết cách ứng xử một cách văn hoá với người thân của
kẻ thù.
như CP văn minh và Quân đội miền Nam VNCH.
Và có một ông Tướng quân đội CS Bắc Việt nào dám có một hành vi nhân cách
cao thượng như thế này:
“Trong thời gian vợ tôi bị giam ở số 4 Nguyễn Bỉnh Khiêm, trung tướng Trần
Văn Minh tư lệnh không quân VNCH đến thăm với tư cách người chỉ huy có một
người lính phản bội. Ông ấy hỏi vợ tôi có cần bạn bè, người thân đến
chuyện trò gì không hay cần mua sắm gì thì ông sẽ giúp đỡ.!”(
lời Nguyễn thành Trung với PV/SGTT)
Ông Nguyễn thành Trung còn nói:
“Giã từ cuộc chiến, tôi thấy mình làm khá nhiều
việc mà những việc đó chắc không phải ai cũng làm được”
Nhiều người sẽ đồng ý với ông Trung lời này. Chính cái tên ông đang có nó
nói lên ít nhiều ẩn dụ, chỉ có loài
“cẩu khuyển”
mới trung thành vô
điều kiện, bởi nó không có tư duy phân biệt phải trái đúng sai tốt xấu như
con người. Trung thành một cách ngu ngốc như bề tôi luôn theo vua bất kể
ông vua đó là hôn quân hay bạo chúa người ta hay gọi đó là “ngu trung” mà
điều này thì đúng như ông Trung nghĩ. “chắc không phải ai cũng làm được”.
Tương tự như vậy cho dễ thấy: Lý thuyết Mác phần đông nhân loại văn minh
cho vào sọt rác, tư tưởng và tượng đài Lênin bị giật đổ mang ra bãi phế
thải nhưng CH/XHCN/VN vẫn có người kính cẩn tôn thờ – không biết có ông
Nguyễn thành Trung trong đó không? nhưng 90 triệu toàn dân Việt Nam thì
chắc chắn không nhiều vì đó cũng một dạng “Ngu Trung”.
Ông còn thố lộ với PV báo SGTT rằng:
Vốn là người nhạy cảm trong cuộc sống, con ruồi bay qua tôi phân biệt ruồi
đực hay ruồi cái,
hy vọng ông phi công từng ngồi trong phòng lái chiếc “Boeing” sẽ nhạy cảm
nhận thức được chút gì đó qua bài viết này cho riêng mình – Phần còn lại –
Lịch sử không có trái tim, nhưng rất công bằng dù có lạnh lùng – và lòng
người thì “trăm năm bia đá thì mòn, nhưng ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ
trơ”.
Hoàng Thanh Trúc
(HNSG2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét