NHỮNG MÙA XUÂN QUA
Xuân đến,xuân qua…Khoảnh khắc giửa đến và qua thật huyền diệu.Cái đang là,thời gian đang là ,của đêm giao thừa ,im lặng .Trong khói hương trầm,lòng hướng về đất nước Việt Nam. Đến những người dân Việt sống khắp mọi miền trên thế giới.Cái gì đã mất đi cái gì còn lại.Một đời vương mang ,vất bỏ vì những hệ lụy này..Hy vọng ,tuyệt vọng thay phiên nhau từ năm này tới năm khác.về một tương lai của Việt Nam.
Nhớ những xuân xưa sau 75, cả một đất nước.Không nhìn thấy một chiếc giầy đi ngoài đường chỉ có dép râu.Không nhìn thấy một chiếc áo bỏ vào trong quần.Xe đạp là phương tiện duy nhất.Tất cả lây lất sống qua ngày nhờ ruộng vườn,’’h ơp tác xã’’ kiệt tác của người Công sản.Chỉ có hợp chứ không tác để rồi xả một đống rác rưới,,trì trệ hay nói ,nhiều kế hoạch mà kết quả chả ra chi .Tiêu chuẩn ký đường thịt thà,tấm vải cho ba ngày tết .Một Xã Hội công bằng, dân tình chẳng ai hơn ai.Nhưng cán bộ thì hưởng tiêu chuẩn cao hơn.có một mái nhà cấp cho từ kẻ bỏ của chạy lấy người .
Sấp trẻ không đặt việc học làm chính mà coi việc lao động là chính.Bởi thấy người lớn. Đủ thứ bằng cấp mà phải đạp xích lô,làm đủ mọi nghề chẳng liên quan gì tới học cả.Thế thì đi học làm gì nhỉ ?Bọn trẻ đi học cũng phân chia vài cấp, ưu tiên cho con cháu cán bộ.Một đất nước mà không có một đường hướng,một chương trình giáo dục hợp lý thì làm sao đất nước có tương lai.
Hàng tiêu dung thì từ điếu thuốc đến cục xà phòng,từ cuốn vở cho tới cây viết…. nhìn thấy mà đau lòng.ngoài chợ chỉ nhìn thấy rau ơi là rau. rầu ơi là rầu.
Tất cả đều đổ thừa cho chiến tranh, đổ thừa cho Mỹ và Ngụy.Một đất nước thống nhất hoà bình.Mục tiêu hàng đầu là mở nhiều nhà tù.Cải tạo ngụy quân ngụy quyền,Gái điếm trộm cướp.Càng nhiều nhà tù thì càng có thực tâm cách mạng. Răn đe người dân cam phận ươn hèn.Mở nhà tù bao nhiêu mà chẳng được.Lương thực thì tù nhân đi làm, đổi lấy miếng ăn rồi.Một xã hội cộng sản tốt đẹp là một xã hội bóc lột ngay cả người ở tù.bóp bụng ,bóp đầu ,bóp miệng không còn chút nhân tính.
Người Cộng sản say xưa trong chiến thắng.Ngủ quên trên một thập niên biến đất nước nghèo đi ,phá sản từ tinh thần tới vật chất.Nếu không có sự sụp đổ của Liên sô thì làm gì có sự đổi mới theo kiểu Trung Cộng.Từ cán bộ tới dân nghe đến đồi mới là sướng tê người.Cơ hội nghìn vàng để thụ đắc,sở hữu đất đai nhà cửa,từ phố xá tới đất rừng , độc quyền nhiều lãnh vực kinh doanh quan trọng khác như lúa gạo hải sản ,cây công nghiệp…..Mặc sức thao túng.
Làm cán bộ không cấn bỏ vốn ,chỉ cấn khoản trà nước ,phần trăm , đất đai chì có lời chứ đâu có lổ.Chỉ có thu chứ không có chi.Cũng đi học bổ túc Văn hoá từ cấp Trung Học tới Đại Học bằng cấp cũng treo lũng lẳng, chẳng con ma nào dám chê ‘’Cán bộ dốt’’Ăn mặc rất là hợp cung cách lãnh đạo .Nhưng xem tác phong ,cách ứng phó ngoại giao,phát biểu người dân nghe thấy má ái ngại ,bái phục trăm phần !
Hơn hai mươi năm đổi mới .Từ những cán bộ nhỏ cho tới cán bộ lớn trở nên giàu có ? Trong khi sản xuất còn yếu kém .kỷ nghệ chưa có gì ,Ra chợ ngập tràn hàng hóa Trung quốc…Chợt giựt mình.Thì ra Cán Bộ bắt đầu giầu có bằng chiếm dụng đất đai và hợp thức hóa làm sở hữu. Đất nào tốt thì ở , đất nào dư thì bán, đất nào hợp tác với nước ngoài .Cán bộ có đất, tư bản có vốn tính phần trăm mà chia lời. Đất rừng thì cho thuê tới 50 năm tiền vô như nước cần gì biết đến hậu quả sau này.
Từ biên giới cho đến ,hải đảo đã mang đi bán, đất rừng cho thuê.Còn nguồn lợi dầu hỏa ngoài biển khơi. Gian tham ra sao ? có trời mới biết..
Nhìn hình ảnh quanh Hồ tây Hà Nội,toàn những nhà lầu mái ngói đỏ au rất là đẹp mắt,sang trọng , đắt giá.Nếu ở nước ngoài thì phải trả góp tới mươì năm năm hay ba chục năm.Nhưng ở Việt Nam thì không biết mua nhà có phải trả góp không ?.Trên mặt hồ tây những con Thiên Nga chạy đầy.Quả là một khu dân cư sang trọng.Vỏn vẹn có hai mươi năm. Phồn thịnh thật là mau
Mặt đường phố thì dày đặc xe hai bánh, bốn bánh chèn ,lách nhau chạy,. Đường phố trang hoàng lòe loẹt nhất là dịp tết về.Mang hoa trưng bày ngoài đường ‘’ Đường Hoa Nguyễn Huệ’’Tên thật đẹp thật kêu.Mừng xuân pháo bông đốt mọi nơi để người dân có dịp vui xuân mà quên đi cái chuyện mất đất..Bên cạnh cái hào nhoáng còn biết bao người cùng khổ,ngủ trên hè phố,gầm cầu ,ngày mai không định hướng.Làm gì dám nghĩ tới xuân.
Ở hải ngoại, người nào cũng lo đi làm,không còn thời gian nghĩ chuyện vẩn vơ . Nhớ ngươì thân,nhớ bạn bè , nhớ nhiều thứ lắm.Bên cạnh cái nhớ cũng lắm điều buồn đau..Bởi biết, dù có lòng hướng về quê hưong, cũng chịu thua,bó tay. Vì không còn trẻ. Mọi người đều lo cho cuộc sống khó khăn hiện tại.Bởi làm bất cứ chuyện gì trước mắt phải có ‘’TIỀN ‘’.
Người và người giao tiếp với nhau dựa trên thành bại, chia nhóm .Phân hóa khắp mọi nơi.Ai nấy đều thủ phận.Cũng không ít người không dám nói,viết điều có hại cho Nhà Nước Việt Nam .Ngộ khi về Việt Nam bị bắt bớ ,phiền phức.Sự thực luôn bị bóp méo khiến bao người tài danh có tấm lòng với đấ nướct bị hạ uy tín bởi một số người cơ hội, quyền lợi riêng tư. Số người cơ hội ,cực đoan, chính là mầm mống làm lũng đọan hàng ngũ, những người có tấm long với quê hương.Dầu vậy, đa số vẫn một lòng son sắt trì trí, đấu tranh không mệt mỏi cho sự vẹn toàn lảnh thổ, cho Việt Nam tự do ,dân chủ thực sự
Mổi dịp xuân về,các hội đoàn Tổ chức ,hội chơ,diễn hành xuân.Nhìn Quốc Kỳ (cờ vàng ba sọc đỏ ) Quân kỳ tung bay hòa cùng sắc phục của các quân binh chủng QLVNCH Lòng sao không khỏi bùi ngùi tưởng nhớ.Thế hệ trẻ hân hoan hòa cùng nhịp thở cha ông hy vọng một ngày quê hương hưởng đưọc sự TƯ DO,DÂN CHỦ.
Có phải Tự do ,Dân chủ Đôc lập là những thứ xa ,vời?.Trước năm 1975 miền Nam thiết lập nền Dân Chủ. Bây giờ ta mới biết quí giá .Vận mệnh của đất nước chưa đến thời sáng sủa.Cho nên lòng người thơ ơ đến thế.Càng nghĩ càng khâm phục’’ Một LS Lê thị Công Nhân,Một Lm Nguyễn Văn Lý và nhiều nhà tranh đấu trong nước hy sinh cho một Việt Nam TỰ DO đang bị lao cùm.Xin ơn trên cho các vị này giữ mãi ngọn lửa thiêng trong Lao tù đầy đọa.
Những phong trào cho Tự Do vừa nhen nhúm. Những người cầm đầu đã bị bắt bỏ giam cầm.Hải ngoại sôi động yểm trợ một thời rồi cũng chìm vào quên lãng.Thân phận của ngươì có tấm lòng với quê hương thật nghiệt ngã..Sa cơ là mất tất cả .Từ hạnh phúc gia đình cho đến bản thân,.
Một thập niên nữa,Thế hệ trước 75 dần dần qua đời,liệu còn thấy màu cờ sắc áo trên phố Bolsa và khắp phố phường trên thế giới..Hy vọng thế hệ nối tiếp từ trong nước tới hải ngoại có cách bày tỏ ý nguyện Dân Chủ ,Tự Do một cách thông minh ,hiệu quả hơn kết hợp được tất cả các phong trào từ trong nước tới Hải Ngoại: Cho Việt Nam Tự Do,Hạnh Phúc .
Hiếm hoi,Viêt Nam đã có ba mươi năm trong Hòa Bình Một thời gian quí hiếm.xây dựng đất nước, đoàn kết dân tộc.Nhưng Bắc Việt đã bỏ cơ hội này.Khiến cho dất nước suy yếu mọi mặt. Đàn anh Trung quốc trở nên hùng mạnh Việt Nam không sao tránh khỏi nằm trong quỷ đạo của Trung Quốc.Hậu quả là cắt xén bán đất biên giới , lãnh hải cho Trung Quốc.Không khéo Việt Nam sẻ biến thành Tân Cương .
Hệ lụy một chính sách cai trị và phát triễn đất nước cục bộ gây quá nhiều thiệt hại,cho đất nước. Để lại quá nhiều những khó khăn cho thế hệ nối tiếp.Số phận gần một trăm triệu dân chẳng lẽ cứ mãi nằm trong tay BCT/ĐCSVN quyết định.
Cứ dịp xuân về nhận và trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp. Đã chúc cho nhau hết từ đời này qua đời nọ Việt Nam vẫn nghèo.,chưa hưởng được chút tự do.Người dân Việt phải bỏ làng lập nghiệp nơi sứ người ‘’ Đâu cũng sống nhưng không đâu là nhà.’’ (1)
TKS
25/2/10
(1) Lời ca trong một bài hát không nhớ tên bài và Tác giã .
-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét