Một thần tượng trong dấu hỏi
Mặt trái của Apple
Đồng tiền nào cũng có hai mặt. Tôi vẫn cảm thấy không thoải mái khi hay tin Apple có những xưởng sàn xuất bên Hoa Lục và nhân công bị bóc lột rất tàn nhẫn cả về giờ làm việc lẫn lương bổng. Không benefits với đồng lương thấp và không có ngay cả ngày nghỉ cuối tuần. Đã có những công nhân tự vẫn. Apple có những sản phẩm tiên tiến lý tưởng nhưng không mang lại việc làm cho công nhân Hoa kỳ, chỉ mang lại lợi nhuận cho riêng Apple mà thôi. Bài viết cho thấy mặt trái của đồng tiền Apple. (Long B.)
Kỷ niệm với Steve Jobs của một kỹ sư Việt nam
Steve Job chết, ai ai cũng ra vẻ thương mến. Có kẻ trong CĐVN đã nâng ông ta lên tới bậc thiên tài dù rằng Steve Jobs chưa bao giờ có thể gọi là nhà sáng tạo. Ông ta chỉ có tài buôn bán, và biết cách bắt chẹt thị trường (như ông ta bắt chẹt các hãng sản xuất music, in sách), và lèo lái để làm sao Apple có được những món hàng độc đáo.
Thuở
sinh tiền, ông ta nổi tiếng là hung dữ, abused nhân viên, chèn ép bạn
bè và tàn nhẫn với ngay cả cô con gái đầu của ông. Ông từng bị nhân viên
rượt đánh ngoài bãi đậu xe khi Apple chưa có tên tuổi gì cho lắm. Ông
theo đủ thứ đạo, sau cùng thì theo đạo Phật, ăn chay trường cho tới ngày
mất, thế nhưng, cuộc sống hàng ngày của ông là cuộc sống của một nhà
hung thần, độc tài. Ngay thời Apple nổi tiếng, có lợi nhuận kỷ lục, nhân
viên ông thường tránh né đi thang máy chung với ông.
Hãng ông lời to, nhưng hoàn toàn
chỉ tạo job tại China - chệt chù, và ông từng phớt lờ tình trạng làm
việc theo kiểu nô lệ tại China mà hãng Apple ký giao kèo với. Với ông,
thành công và dominate thị trường là cứu cánh, rồi từ đó, cứu cánh biện
minh cho mọi phương tiện.
Tới khi ông chết, sự liên hệ
giữa ông và cô con gái Lisa lớn của ông vẫn còn ở thế hấp hối, sống được
là nhờ 2 bên biết nhịn. Giữa ông cùng nhân viên thân tín của ông vẫn
chỉ là chủ với tớ. Có kẻ tuyên bố, tôi không thể nói là tôi buồn khi tôi
không còn bị đối đầu với một hung thần như vậy, nhưng chẳng lẽ ông ta
chết mà tôi lại lên tiếng tôi vui thì cũng .. kỳ.
Thời tôi còn trẻ, còn ở Bắc
Cali, đã làm cho ông khi hãng lúc ấy mới có 20 người, cho nên tôi có thể
biết ông hơn là những người chỉ biết qua tin tức. Làm được chừng 1 năm
tôi phải bỏ chạy vì ông bóc lột và abusing nhân viên quá độ. Hở chút là
ông chửi, mà ông chửi rất nặng, cũng như chửi trước mặt mọi người. Tôi
còn nhớ, có lần ông hỏi tôi :
"Sao ai cũng phiền hà còn mầy
thì lại im lặng". Tôi bèn trả lời rằng:"Anh văn tôi còn dở, tôi có hiểu
ông nói gì đâu mà phiền hà". Ông cắc cớ hỏi tiếp: "Như vậy sao mày lại
hiểu câu tao hỏi và trả lời ngon ơ như vậy ?" thì tôi bốp lại: "Tôi dở
chữ chửi thề chứ tôi không dở những từ khác."
Ông tím mặt bỏ đi!
Cuối năm ngoái Steve Jobs lăn ra
chết, nhờ thế công chúng nhiều nước trên thế giới, nhứt là Việt Nam
mới biết được ông ta là người sáng lập ra công ty Apple mà ngoài những
chiếc máy vi tính tinh xảo và đẹp đẽ là những sản phẩm Iphone, Ipod,
Ipad, rồi Itab với kỷ thuật siêu hạng đột phá tưởng như chỉ có trong
chuyện khoa học giả tưởng. Ngành truyền thông nhiều nước đưa ông ta lên
hạng siêu nhân, và chuyện nhiều người trong giới trẻ không những ở Mỹ mà
còn ở VN cố nhớ những điều đọc được về ông ta để "khaó" vánh vách trở
nên thời thượng.
Steve Jobs có thể là một thiên
tài nhưng không thể là một siêu nhân, nói chi đến vĩ nhân. Ông ăn chay
trường, hầu như chẳng tắm rưả gì cả vì cho rằng cách sống cuả ông ta
không cho phép cơ thể ông ta tiết ra muì hôi; thường đi chân không kể cả
khi vaò phòng họp. Cách không mặc áo sơ mi và đeo cà vạt bên trong áo
vest, mà thay vào đó là chiếc áo pull đen cổ lọ trở thành mode thời
trang mà vì ông ta không đòi bản quyền nên ngay cả những người bắt chước
ông cũng không biết. Một thiên taì thưòng là một kẻ lập dị. Nhưng caí
văn hoá ông ta áp đặt cho công ty Apple là một thứ văn hoá sắt máu cuả
một "hội kín" mà giaó điều là "bí mật tuyệt đối" và sự "hoang tưởng".
Nhân viên Apple từ cấp cao xuống thấp luôn luôn bị nhồi sọ về chuyện giử
bí mật, bị đe doạ trừng phạt bằng các biện pháp pháp lý.
Nếu Apple không chỉ là một công
ty sản xuất mà là một quốc gia, thì Steve hẳn đã là một nhà độc taì nếu
không như một Hitler hay một Stalin thì cũng là một Pinochet cuả Chile.
Trong khuôn khổ quan niệm đạo đức cuả Tây Phương, Steve Jobs còn có thể bị liệt vào tội sát nhân hay đồng loã sát nhân.
Chọn lựa giữa lợi nhuận và công nhân
Maclean là một tạp chí nổi tiếng
của Canada vưà rồi đã có bài viết hé mở một chút sự thật về cái "hôi
kín" Apple. Những nhà theo dõi hoạt động các doanh nghiệp thường tìm
hiểu về đối tác sản xuất, làm ăn, cuả các công ty là ai, thường là họ
thất bại khi đụng đến Apple vì caí văn hoá "bí mật tuyệt đối" cuả nó.
Nhưng hôm 13 tháng 1 năm 2012 vưà qua Apple đã công bố danh sách các
công ty cung cấp (có thể hiểu là các nhà thầu) cuả Apple. Sự kiện này
được ví như chuyện bức tường Bá Linh bị triệt hạ.
Trong caí danh sách được sắp
theo thứ tự từ A đến Z những nhà cung cấp chi tiết diện tử hay lắp ráp
sản phẩm cho Apple nổi cộm lên tên Foxconn, một công ty cuả Đài Loan có
trị giá trên 119 tỉ USD nổi tiếng là mạnh nhất thế giới trong lãnh vực
lắp ráp thiết bị điện tử. Cơ xưởng sản xuất cuả Foxconn ở "đặc khu kinh
tế" ShenZhen trên lãnh điạ nước Trung Hoa cộng sản, nơi luật lệ sản xuất
kinh doanh được "thoáng" đến mức tối đa đã tập trung trên nưã triệu lao
động rẻ từ nông thôn về đó, nơi mà hầu hết Ipods, Ipads (cuả Steve
Jobs) được lắp ráp.
Từ năm 2006, sau những đợt công
nhân Foxconn nhảy lầu tự tử người ta đã có những báo cáo về tình trạng
tồi tệ trong môi trường sản suất cuả Fexconn. Công nhân được tập trung
ăn ở tai xưởng, sống trong nhửng gian phòng chật chội, làm việc suốt 8
giờ đồng hồ, không có chuyện nghỉ giải lao, thâm chí không được đi đái.
Nhiều phần việc phaỉ đứng không được ngồi. Họ bị giám sát chặt chẻ bởi
ngũ nhân viên an ninh tàn bạo. Những kẻ ta thán, hay xầm xì về chế độ
làm việc và ăn ở sẽ bị gán tội "quấy rối" và bị vào sổ đen (để đe dọa,
đánh đập). Những hạn chế pháp lý về tuổi tác lao động, giờ giấc lao
động, điều kiện lao đông được chính quyền làm ngơ. Kết quả là đã có
nhiều công nhân ngã xuống chết ngay chổ. Chất Hexan dùng trong việc lau
chùi các màn hình trước khi đóng gói sản phẩm được công nhận là chất độc
tác hai lên hệ thống thần kinh nếu tiếp xúc thường xuyên. Trong dây
chuyền sản xuất cho Apple, 137 công nhân đã bị nhiễm độc năm 2006. Những
vụ nổ do buị nhôm năm ngoái đã làm 4 người chết và 77 người bị thương.
Nhưng điều khốn nạn cho Foxconn
nhất là làn sóng công nhân tự tử. Trong năm 2010 có 18 vụ trong đó 14
người tìm được cái chết. Điều đáng nói là 17 người đã nhảy từ trên những
nóc xưởng Foxconn xuống đất như thể họ muốn báo động cho thế giới biết
đến sự tuyệt vọng của họ. Foxconn đã phải dựng chung quanh nóc nhà cuả
các xưởng máy một hàng rào lưới chống tự tử.
Ngày 6 tháng 1, 2012 vưà qua
Mike Daisey, một nghệ sĩ sân khấu Mỹ trong chương trình "This American
Life" một phóng sự cuả đài NPR, người từng tuyên bố mình "siêu hâm mộ"
Apple, đã tường thuật chuyến đi "tham quan" Foxconn nơi mà hầu hết các
sản phẩm Apple được lắp ráp như sau: "Trong hai giờ đồng hồ đầu tiên của
ngày đầu tiên đứng trước cổng của Foxconn tôi gặp 12 công nhân tuổi chỉ
13, 14. Bạn có nghĩ là Apple không biết chuyện này không? Cái công ty
bị ám ảnh đến từng chi tiết cực kỳ nhỏ nhặt như bụi nhôm phải được xay
cho nhuyễn đến cự ly nào, cái màn thủa tinh phải gắn sát vào khung như
thế nào mà bạn có thể tin là họ không biết (có đám công nhân 13-14 tuổi
đang làm việc trong xưởng cuả họ) hay sao? Cả công ty Apple và Foxconn
sau đó không đưa ra bình luận gì về chuyện này.
Ngaỳ 16 thang 1, John Stewart
trong chương trình Daily Show có đoạn mệnh danh là "Xưỏng Máy Kinh
Hoàng" đã chiếu những đoạn phim về khu ăn ở cuả công nhân và những vụ tự
tử, ông ta lưu ý khán giả rằng nếu công nhân thành lập công đoàn sẽ là
cách họ tự dẫn mình đi thẳng vaò tù cuả chính phủ Trung Quốc. Nhưng rồi
ông mỉa mai thêm rằng: "Nhưng tôi tự hỏi hai nơi đó có gì khác nhau
đâu?" Rồi ông rống lên: "Đây là chuyện kinh tởm mà tôi là kẻ đồng lõa vì
tôi có một Xbos, một Iphone...tôi phaỉ quăng chúng đi"
Tuy nhiên, Steve Jobs đã chọn
thái độ không tìm hiểu, không phản ứng laị với những dư luận, tai tiếng
về những nhà thầu cho mình. Chiến lược đó đã rất hiệu quả, sau khi ông
ta chết, năm 2011 tổng giá trị cuả công ty lên đến 400tỉ USD và lợi
nhuận quí 4 năm 2011 đạt đến 13 tỉ USD.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét