''Kim loại hiếm'' : Hiểm họa với nhân
loại thế kỷ 21
Trọng Thành
Một số loại kim hiếmẢnh :
Wikipedia
Đầu thế kỷ XXI, lo ngại về các đảo
lộn khí hậu do năng lượng hóa thạch, nhân loại đang tìm cách chuyển nền «
kinh tế xanh », thân thiện với môi trường, với các công nghệ điện gió, điện
mặt trời… đang ngày càng hoàn thiện hơn. Tuy nhiên, ẩn đằng sau cuộc chuyển đổi
mô hình kinh tế mang lại hy vọng này là sự lên ngôi của một nguồn nguyên –
nhiên liệu mới : các kim loại hiếm. Nhiều chiến lược gia gọi đây là « dầu mỏ
» của thế kỷ 21. Nền kinh tế phụ thuộc vào kim loại hiếm chứa đầy hiểm họa,
theo phân tích của nhà báo Guillaume Pitron trong cuốn sách vừa ra mắt « Guerre
des métaux rares » (1) (tạm dịch là : Đại chiến kim loại hiếm). Le Monde số
ra hôm nay, 12/01/2018, có bài giới thiệu.
Tại sao gọi kim loại
hiếm là « nguyên liệu » của thế kỷ 21 ?
Sau động cơ chạy bằng hơi nước, rồi
động cơ nhiệt điện, các công nghệ « xanh » đang đưa nhân loại bước vào
cuộc cách mạng năng lượng lần thứ ba. Giống như hai lần trước (dựa vào than đá
và dầu mỏ), cuộc cách mạng công nghiệp lần này cũng phải dựa vào một nguồn tài
nguyên thiết yếu, các kim loại hiếm.
« Từ trà đến dầu lửa, từ hạt nhục
đậu khấu đến hoa tuy-líp, từ nitrat đến than đá, (việc phát hiện ra – người
viết) các nguyên liệu khi nào cũng đi kèm với các khai thác quy mô lớn, các đế
chế và chiến tranh. Chúng thường xuyên ngăn trở dòng chảy lịch sử. Giờ đây, đến
lượt mình, các kim loại hiếm đang làm biến đổi thế giới. Không chỉ làm ô nhiễm
môi trường, các kim loại hiếm còn đặt các cân bằng kinh tế và nền an ninh toàn
cầu trong tình trạng nguy hiểm. Chính các kim loại hiếm đã giúp Trung Quốc củng
cố vị thế hàng đầu thế giới ở thời điểm bước sang thiên niên kỷ mới, đồng thời
đẩy mạnh đà suy yếu của phương Tây ».
Kim loại hiếm được
khai thác khi nào và sử dụng thế nào ?
Theo Guillaume Pitron, « trong
một thời gian dài, con người khai thác các kim loại phổ biến, như sắt, vàng,
bạc, đồng, chì hay nhôm… Tuy nhiên, từ những năm 1970, người ta bắt đầu biết
cách sử dụng các phẩm chất kỳ diệu về hóa học, về điện từ của hàng loạt kim
loại hiếm, vốn ẩn chứa trong các loại quặng, với tỉ lệ hết sức nhỏ ». Các
kim loại hiếm với những tên gọi bí ẩn như « graphite, vanadium, germanium,
platinoïdes, tungstène, antimoine, béryllium, fluorine, rhénium, prométhium… »
trong tự nhiên thường trộn lẫn với các quặng kim loại phổ biến nhất. « Để
chiết ra được một cân vanadium cần đến 8,5 tấn quặng, phải 16 tấn mới có được
một kilô cerium, 50 tấn cho một cân gallium, và phải 1.200 tấn mới có được một
kilô lutécium ».
Tương tự như « tinh dầu hoa hồng
», được chiết ra rất khó khăn từ hàng núi cánh hoa, để cho ra mùi hương kỳ
diệu, với các tác dụng trị liệu lớn, các kim loại hiếm với trữ lượng vô cùng
nhỏ, trở thành hy vọng nền kinh tế thế kỷ 21, khi chúng không chỉ là nguyên
liệu cho nền công nghệ tin học hay các công nghệ mới, mà còn là « nguồn năng
lượng điện từ » quan trọng.
Tác giả ghi nhận, « chúng ta đang
đa dạng hóa việc sử dụng các kim loại hiếm trong hai lĩnh vực chủ chốt của cuộc
chuyển đổi mô hình năng lượng : các công nghệ mà chúng ta gọi là ‘‘xanh’’ và kỹ
thuật số. Điều mà người ta thường giải thích hiện nay là nhờ ở các công nghệ
xanh/green techs và tin học, mà một thế giới tốt đẹp hơn sẽ ra đời. Các công
nghệ như điện gió, pin mặt trời, xe chạy điện – sử dụng rộng rãi các kim loại
hiếm – đang tạo ra một nguồn năng lượng không thải ra các-bon, được đồng thời
tải đi qua các mạng lưới điện được ca ngợi là ‘‘siêu hoàn hảo’’ có thể cho phép
tiết kiệm đáng kể năng lượng. Các hệ thống này được điều khiển bởi các công
nghệ số, về phần mình, cũng sử dụng rất nhiều kim loại hiếm ».
Tốc độ phát triển các công nghệ mới
là rất mau lẹ. « Trong vòng 10 năm qua, năng lượng gió tăng gấp 7 lần, điện
mặt trời tăng gấp 44 lần. Năng lượng tái tạo chiếm tỉ trọng 19% tiêu thụ năng
lượng toàn cầu, và châu Âu dự kiến tăng tỉ trọng này lên 27% vào ngưỡng cửa
2030. Ngay cả các công nghệ sử dụng động cơ nhiệt điện hiện nay cũng phụ thuộc
vào các kim loại hiếm, bởi cho phép chế ra được các phương tiện đi lại, máy bay
hiệu quả hơn, nhẹ hơn, tiêu thụ ít hơn năng lượng hóa thạch ».
Vì sao nói « mô
hình kinh tế kim loại hiếm » đe dọa vận mệnh « phương Tây » ?
Tác giả cuốn « Đại chiến kim loại
hiếm » điểm lại : « Nếu như vào thế kỷ 19, nước Anh thống trị thế giới
nhờ vị thế bá chủ trong lĩnh vực sản xuất than, thì một phần thế kỷ 20 có thể
được giải thích qua việc Hoa Kỳ và Ả Rập Xê Út tăng cường khai thác dầu mỏ và
kiểm soát các tuyến đường lưu thông huyết mạch để bảo vệ nguồn năng lượng này.
Đối với thế kỷ 21, có một quốc gia đang thống trị các nguồn tài nguyên kim loại
hiếm và đi đầu trong việc tiêu thụ. Đó là Trung Quốc ».
Tác giả nhấn mạnh : Trước hết xét về
mặt kinh tế, công nghiệp, cùng lúc với việc nỗ lực chuyển đổi nền kinh tế,
hướng sang « kinh tế xanh », « chúng ta đang tự nhảy vào miệng con
rồng Trung Quốc », bởi quốc gia này độc quyền chiếm hữu các mỏ kim loại
hiếm, là cơ sở cho hai trụ cột của nền kinh tế mới, công nghệ ít phát thải khí
gây ô nhiễm và kỹ thuật số. « Hành động như vậy, phương Tây đang đặt số phận
các công nghệ xanh và kỹ thuật số - phần tinh hoa nhất của nền công nghiệp
tương lai » vào tay Trung Quốc. « Chỉ cần (Bắc Kinh) siết chặt việc xuất
khẩu các nguồn kim loại này, hậu quả kinh tế và xã hội tại Paris, New York hay
Tokyo sẽ là nghiêm trọng ».
« Muốn giải thoát của nền kinh tế
phụ thuộc vào các năng lượng hóa thạch, ô nhiễm, chuyển sang một thế giới mới,
nhân loại trên thực tế, đang trên đường rơi vào một sự phụ thuộc mới, còn nặng
nề hơn nữa. Hàng loạt lĩnh vực như người máy, trí tuệ nhân tạo, bệnh viện điện
tử, an ninh mạng, công nghệ y học, đồ vật kết nối, công nghệ nano, xe hơi không
người lái… » đều phụ thuộc vào các kim loại hiếm.
Vì sao nói Trung Quốc
độc quyền lĩnh vực kim loại hiếm ?
« Hàng năm, cơ quan điều Mỹ
United States Geological Survey (USGC), thuộc bộ Nội Vụ (…) công bố một báo báo
có tầm quan trọng toàn cầu : ‘‘Mineral Commodity Summaries’’. 90 loại nguyên
liệu cần thiết hàng đầu với nền kinh tế thế giới đương đại được xem xét tỉ mỉ,
trên phương diện trữ lượng trong thiên nhiên, nguồn dự trữ, và đặc biệt là thực
trạng khai thác hiện nay. Thông tin về thực trạng khai thác đáng báo động. USGC
cho chúng ta biết Bắc Kinh sản xuất 44% indium được tiêu thụ trên thế giới, 55%
về vanadium, gần 65% spath fluor và graphite tự nhiên, 71% về germanium và 77%
antimoine ».
« Ủy Ban Châu Âu, về phần mình,
cũng đưa ra một con số tương tự : Trung Quốc sản xuất đến 61% lượng silicium,
và 67% lượng germanium thế giới. Tỉ lệ đạt tới 84% đối với tungstene và 95% đối
với các loại đất hiếm ».
Trung Quốc không chỉ đứng đầu thế
giới về sản xuất các kim loại hiếm, mà còn cả về tiêu thụ. « Để phục vụ nhu
cầu của thị trường 1,4 tỉ dân, Trung Quốc hút tới 45% sản lượng kim loại hiếm
toàn cầu, cũng tương tự với các sản phẩm nông nghiệp, dầu mỏ, sữa bột hay rượu
vang »…
« Mô hình kinh tế
kim loại hiếm » đe dọa đảo lộn gì ?
Theo nhà báo Guillaume Pitron, Bắc
Kinh ý thức được rất rõ giá trị của các kim loại nói chung, kim loại hiếm nói
riêng đối với nền kinh tế thế giới. Đa số các lãnh đạo Trung Quốc đều làm việc
trong các ngành nghề liên quan đến khai mỏ, hay kỹ sư. Trong thời gian ở Pháp,
Đặng Tiểu Bình từng làm việc tại một xưởng đúc, sáu chủ tịch và thủ tướng sau
đó, ngoại trừ thủ tướng đương nhiệm Lý Khắc Cường (Li Keqiang) (là luật gia),
còn lại đều được đào tạo về kỹ sư hay địa chất học. « Dựa vào một hệ thống
chính trị độc đoán và ổn định (…), Đặng Tiểu Bình và những người kế nhiệm đã
tạo lập cơ sở cho một chính sách bảo vệ các nguồn nguyên liệu đầy tham vọng
».
« Trong vòng một vài thế kỷ,
Trung Quốc đã mở rất nhiều mỏ trong nước, mặt khác khởi sự xây dựng một ‘‘con
đường tơ lụa mới’’ trên biển và trên bộ, nhằm bảo vệ hành lang vận tải khoáng
sản từ châu Phi ». Tác giả ghi nhận : « Các thị trường toàn cầu và cân
bằng địa chính trị rung chuyển, mỗi lần Bắc Kinh mưu toan mở rộng phạm vi ảnh
hưởng ». Bắc Kinh không chỉ là « một tác nhân của thị trường kim loại hiếm »,
mà chính là đang trở thành ‘‘một thế lực tạo tác’’ các thị trường này ».
Theo kiểu Trung Quốc, hàng loạt quốc
gia đang nổi lên theo hướng độc quyền khai thác một thứ quặng kim loại hiếm. Ví
dụ như Congo sản xuất tới 64% colbalt, Nam Phi cung ứng 83% platine, iridium và
ruthénium, hay Brazil, khai thác 90% niobium. Châu Âu cũng phụ thuộc chặt vào
nước Mỹ, nơi cung ứng 90% beryllium của thế giới.
Các đe dọa là rõ ràng đối với các hệ
sinh thái, bởi tốc độ tăng trưởng kinh tế giới hiện nay dựa rất nhiều vào việc
khai thác nguồn tài nguyên hiếm hoi này. Tốc độ khai thác kim loại hiếm cứ mỗi
15 năm lại tăng gấp đôi. Nguy cơ kiệt quệ kim loại hiếm lơ lửng.
Về mặt quân sự và địa chính trị, nạn
khan hiếm kim loại hiếm đặc biệt tác động đến lĩnh vực quốc phòng. Hàng loạt
các phương tiện quân sự tối tân của phương Tây, như người máy, vũ khí tin học,
phi cơ chiến đấu F-35… đang phụ thuộc một phần vào « thiện chí » của
Trung Quốc. « Trong lúc các cộng sự của tổng thống Mỹ Donald Trump dự đoán
‘‘chắc chắn’’ sẽ có chiến tranh giữa Mỹ và Trung Quốc tại Biển Đông, thì vấn đề
kim loại hiếm là nỗi đau đâu của các cơ quan tình báo Mỹ. Cuộc cạnh tranh khai
thác kim loại hiếm vốn đã gây thêm căng thẳng… trong tương lai có thể đưa các
xung đột chủ quyền đến các khu vực, cho đến nay vẫn được coi là các ốc đảo bình
yên ».
« Cơn khát kim loại hiếm » sẽ
càng bị kích thích với đà dân số tiếp tục tăng lên đến cực điểm với khoảng 8,5
tỉ người vào khoảng 2030, cùng với phương thức tiêu thụ kỹ thuật số đang ngày
càng trở nên phổ biến, và mức độ hội nhập kinh tế ngày càng mạnh mẽ giữa các
nước phương Tây và các quốc gia đang trỗi dậy.
----
1 - Cuốn « Guerre des métaux rares
», với phụ đề « Mặt trái của cuộc chuyển đổi sang mô hình kinh tế xanh và kỹ
thuật số », do nhà xuất bản Les Liens qui libèrent (gọi tắt là LLL)
ấn hành, ra mắt hôm 10/01/2018. Tác giả, nhà báo Guillaume Pitron đoạt giải
thưởng Erik-Izraelewicz. Ông làm việc cho báo Le Monde Diplomatique và Geo,
National Geographic
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét