Ngồi khơi lại những tro tàn xưa cũ
Nhiều năm qua rồi đấy chứ
. Mà ngỡ như ngày hôm qua
Những thước phim quay chầm chậm
Những tử thi phân hủy chậm,
Xác này là của bạn tôi.
Nó chưa kịp nhắm mắt
Xác nào của anh tôi
Có lẽ đã vùi chung vào nấm mồ tập thể
Của cả ba ngàn người Xác nào của Ngàn
Anh bạn mới quen buổi sáng
Buổi chiều thõng thượt kéo lê
Người ta khiêng anh bằng đòn gánh
Cánh tay chà lết trên đường
Xác nào của Viên
Chiều hôm trước cùng đi trồng hoa mười giờ trên mộ Ngàn
Sáng hôm sau Viên trúng đạn, thi thể thiếu một bàn tay
Xác nào của chị tôi
Nằm trên nền ngôi Chùa Tịnh Độ
Máu đã cạn khô, cùng một thai nhi chưa kịp chào đời
Có những con ruồi vo ve tanh tưởi, cất lời ai điếu
Tháng tư lại về
Còn một cái xác nằm trong khe của trí nhớ, không thể nào quên
Cánh dù tiếp tế xoáy ầm ầm trên đầu người đàn bà bán bánh
Thân xác nát tan, chỉ có cái đầu văng ra một nơi là còn nguyên vẹn
Những con người vô cảm, đang bận xâu xé nhau để tranh giành những thùng hàng tiếp tế
Đè lên trên xác chết của người đàn bà
Hơn mười ba ngàn ngày qua tôi tự nhủ
Hãy để ngày ấy lụi tàn
Nhưng cứ mỗi dạo tháng tư
Lại như một khúc phim quay chậm
Những đoạn phim mang màu đạn bom khốc liệt
Máu đỏ, đất đỏ, hồi ức đỏ
Như một dấu ấn không nguôi
Và tôi chợt nhớ ra, trong tất cả xác chết đạn ấy, không ai có được một cỗ áo quan
PHẠM LY LY
nguồn:cafe89.vnweblogs.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét