Bài thuyết trình của Đặng Xương Hùng tại Geneva Summit for Human Rights and Democracy ngày 25/2/2014
Thưa các Quý vị và các bạn,
Tôi tên là Đặng Xương Hùng, cựu Lãnh sự Việt Nam tại Genève (2008-2012),
cựu Vụ Phó Bộ Ngoại giao đã quyết định ly khai với Đảng cộng sản Việt
Nam từ 18/10/2013. Tôi xin cảm ơn UN Watch đã cho tôi cơ hội để đề cập
đến tình trạng phi dân chủ và vi phạm nhân quyền ở Việt Nam. Đây cũng là
lý do dẫn đến việc tôi quyết định ly khai.
Tôi sẽ trình bày quan điểm của cá nhân tôi, một góc nhìn từ bên trong về
thực trạng Nhân quyền Việt Nam. Tôi sẽ cố gắng đưa ra những nhận xét và
dẫn chứng để lý giải câu hỏi mà - từ lâu - tôi đã đặt ra cho chính
mình:
+ TẠI SAO KHÔNG CÓ DÂN CHỦ VÀ NHÂN QUYỀN TẠI VIỆT NAM?
+ PHẢI LÀM GÌ ĐỂ MANG LẠI DÂN CHỦ VÀ NHÂN QUYỀN CHO VIỆT NAM?
Một chế độ dân chủ cần hội tụ đủ hai yếu tố: Cơ chế dân chủ và Tư tưởng
dân chủ. Chỉ khi nào có một người lãnh đạo có tư tưởng dân chủ thì cơ
chế dân chủ mới có cơ hội hình thành. Việt Nam thiếu cả hai nhân tố đó.
Tức là các nhà lãnh đạo đương thời ở Việt Nam không hề có tư tưởng dân
chủ, dẫn đến việc họ xây dựng ở Việt Nam một chế độ PHI DÂN CHỦ, không
tôn trọng nhân quyền.
Tôi vào đảng cộng sản năm 1986. Lúc đó đảng đang có những cố gắng đổi
mới. Lúc bức tường Berlin sụp đổ, đã có một vài nhân vật có tư tưởng dân
chủ xuất hiện như Trần Xuân Bách, Nguyễn Cơ Thạch, Trần Quang Cơ. Nhưng
họ nhanh chóng bị loại ra khỏi guồng máy lãnh đạo. Những tư tưởng dân
chủ vừa nhen nhóm đã bị dập tắt.
Sau khi hệ thống xã hội chủ nghĩa đã sụp đổ, đảng cộng sản Việt Nam vẫn
tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa Mác-Lê Nin một cách mù quáng, khước từ việc
tiếp thu những tư tưởng dân chủ và nhân quyền đã trở thành phổ quát, từ
đó họ đã đưa đất nước và dân tộc Việt Nam đến tình trạng khủng hoảng
toàn diện như hiện nay. Từ đây tôi cũng lý giải được câu hỏi: “Tại sao Việt Nam không có nhân quyền?”. Chính đảng cộng sản là cội nguồn phát sinh mọi suy vong của đất nước. Trước tình hình Việt Nam ngày càng nguy cấp, tôi không thể tiếp tục im lặng mà phải công khai bày tỏ thái độ: dứt khoát từ bỏ đảng cộng sản. Lúc này đây, tôi muốn hô to với thế giới bên ngoài rằng:
- Đất nước chúng tôi đang lâm nguy!
- Đồng bào tôi đang bị đàn áp dưới chế độ cộng sản!
- Hãy quan tâm đến tình hình nhân quyền và dân chủ của Việt Nam!
Về thực trạng ở Việt Nam, tôi có những nhận xét, kết luận như sau:
+ Chế độ hiện tại là chế độ độc tài, đảng trị, phục vụ quyền lợi của
những người cầm quyền. Điều 4 Hiến pháp - được sửa đổi và có hiệu lực từ
1/1/2014 - quy định Đảng Cộng sản Việt Nam là đảng cầm quyền tại Việt
Nam, đồng thời là chính đảng duy nhất được phép hoạt động. Chủ nghĩa
Mác-Lê Nin coi luật pháp chỉ là công cụ đàn áp của giai cấp thống trị.
+ Hệ thống bộ máy nhà nước được xây dựng và tổ chức nhằm mục tiêu cơ bản
là bảo vệ sự cai trị của đảng lên toàn xã hội, coi nhẹ nhiệm vụ bảo vệ
lợi ích của công dân. Do đó, Nhà nước Việt Nam không có thái độ
tôn trọng quyền của người dân. Những lãnh đạo cộng sản hiện nay
đã trở thành những nhà tư bản đỏ.
Lực lượng công an, cảnh sát được xây dựng hùng hậu. Thay vì tập
trung vào nhiệm vụ chính là bảo đảm an ninh và trật tự xã hội, phần
lớn họ lại đổ nhiều công sức vào việc theo dõi, trấn áp và ức
hiếp nhân dân. Trong thể chế xã hội chủ nghĩa, công an là công
cụ bảo vệ sinh mạng của chế độ – nên họ được dung túng như
một lực lượng kiêu binh. Tôi rất tâm đắc với khuyến nghị của một
quốc gia trong kỳ kiểm điểm định kỳ vừa rồi là Việt Nam nên đào tạo kiến thức về nhân quyền cho lực lượng công an.
Lực lượng quân đội được quy định trong Hiến pháp là phải trung thành với Đảng rồi mới đến Nhà nước và Nhân dân.
Các cơ quan lập pháp, hành pháp và tư pháp (Quốc hội, Chính phủ, Tòa án)
đều là bộ máy của đảng, phục vụ mục đích cai trị của đảng. Tôi đã từng
phát biểu rằng Quốc hội Việt Nam chỉ là một chi bộ của Đảng. Vừa rồi,
trước những đòi hỏi chính đáng và thiết tha của trí thức và nhân dân,
Quốc hội vẫn bỏ phiếu thông qua sửa đổi Hiến pháp với tỷ lệ 98%. Các đại
biểu Quốc hội không thể làm khác được vì họ đều là đảng viên.
+ Các quyền cơ bản của con người không được tôn trọng
Không có bầu cử tự do: Trên nguyên tắc, 5 năm một lần,
người dân bầu đại biểu Quốc hội và Hội đồng nhân dân. Trong thực tế, họ
chỉ được bầu ra những người mà đảng đã lựa chọn từ trước. Không ai có
quyền được tự ứng cử. Gần đây, có luật sư Cù Huy Hà Vũ đã cố tự ra ứng
cử, nhưng đã bị loại ngay và hiện nay ông đang nằm trong tù. Do vậy, bầu
cử chỉ là hình thức. Bản thân tôi đã từng bỏ phiếu thay cho cả gia
đình. Có trường hợp, vì để lấy thành tích thi đua, nên có ông tổ
trưởng dân phố đã bỏ thay cho những gia đình vắng mặt.
Tự do ngôn luận, bày tỏ ý kiến cá nhân đang bị đe dọa nghiêm trọng nhất:
Chính quyền đang áp dụng những chính sách đàn áp tàn bạo lên những
người bất đồng chính kiến. Bên cạnh những bản án tù dài hạn, họ
đẩy mạnh hình thức sử dụng bạo lực, kể cả việc sử dụng côn
đồ để hành hung đối phó, sách nhiễu những nhà bất đồng chính kiến.
Theo các danh sách do các tổ chức nhân quyền tự tìm kiếm và chúng tôi tìm hiểu, hiện có khoảng khoảng 250 người bị chính quyền giam giữ vì các hoạt động xuất phát từ lương tâm.
Con số thực cao hơn nhiều vì kiểm kê thiếu sót và vì có những trường
hợp bắt giam với những lý cớ ngụy tạo để che giấu lý do chính trị.
Chính quyền thường sử dụng các điều 79, 87, 88, 258 trong Bộ luật hình
sự để bắt giam, xử án một cách tùy tiện các nhà đấu tranh dân chủ. Gần
đây, họ lại chuyển sang bắt giam các nhà bất đồng chính kiến bằng những
lý do khá ấu trĩ. Luật sư Cù Lê Hà Vũ vì tội quan hệ bất chính (với
bằng chứng là bao cao su), bắt giam Luật sư Lê Quốc Quân về tội trốn
thuế. Họ bắt giam cả những thanh niên mới 20 tuổi như Phương Uyên, Đinh
Nguyên Kha chỉ vì họ bày tỏ lòng yêu nước, chống lại Trung Quốc.
Có nhiều tù nhân lương tâm đang mắc bệnh hiểm nghèo và trong
tình trạng hấp hối nhưng vẫn tiếp tục bị giam giữ. Điển hình là
3 ba trường hợp:
- Ông Vi Đức Hồi bị kết án hoàn toàn không có lý do chính đáng, bị
kỷ luật biệt giam sáu tháng vì phản đối giám thị cai tù đánh một tù
nhân lương tâm khác là Paulus Lê Sơn. Sau 6 tháng biệt giam, ông Vi
Đức Hồi tiếp tục bị gia hạn kỷ luật. Hiện nay ông Hồi đang bị
biệt giam, trong lúc bệnh tim và cao huyết áp của ông ấy luôn
trong tình trạng cấp cứu.
- Ông Đinh Đăng Định, sau một thời gian bị giam giữ đã phát bệnh
ung thư. Khi đưa đi khám, bệnh ung thư của ông Định đã vào thời
kỳ cuối. Các bác sĩ điều trị cho hay nếu được điều trị sớm hơn vài
tháng, ông Định đã có thể cứu được. Hiện nay ông Đinh Đăng Định đang
trong tình trạng hấp hối, không còn ăn uống được. Mãi đến vài
ngày gần đây ông Định mới được "hoãn thi hành án trong 12 tháng" để
trị bệnh ung thư ở giai đoạn cuối.
- Linh mục Nguyễn Văn Lý đã bị bịt miệng tại toà và xử mức án 8
năm. Đã bị tai biến mạch máu não và tê liệt, nhưng vẫn tiếp tục bị
giam giữ.
Về tự do báo chí: theo bảng xếp hạng năm 2013, của tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới, trên tổng số 180 nước trên thế giới, Việt Nam đứng thứ 174, Trung Quốc (175), Bắc Triều Tiên (179), Sudan (172), Iran (173), Somalia (176), Syria (177).
Chính quyền đã gia tăng đàn áp, kiểm duyệt thông tin, tăng cường kiểm
soát Internet, hạn chế tự do báo chí với nhiều vụ bắt giữ và xét xử bất
công. Bộ máy nhà nước Việt Nam rất sợ sự thật.
Việt Nam vẫn là nhà tù đứng hàng thứ hai trên thế giới đối với các
blogger và công dân mạng, hiện có 34 blogger đang bị giam giữ. Tháng
09/2013, đảng Cộng sản Việt Nam đã tiến thêm một bước trong việc đàn áp
quyền tự do thông tin, với việc ban hành nghị định 72, 174, cấm các
trang blog và trang mạng xã hội tổng hợp và chia sẽ các thông tin thời
sự.
+ Không có ai (cơ chế, tổ chức) nào đứng ra bảo vệ người dân
Tình trạng dân oan: Do không được ai đứng ra bảo vệ, người dân phải tự
lo lấy, tự đấu tranh, những tiếng kêu cứu của họ rơi lạc vào sự thờ ơ
của giới lãnh đạo. Tình trạng chiếm đoạt đất đai của các nhóm lợi ích,
hậu quả của liên minh tiền-quyền, đã đẩy người dân bị mất đất vô
cớ, hình thành nên tầng lớp dân oan ngày một đông đảo. Khi xẩy ra
phong trào người dân đứng lên đòi lại đất đai thì chính quyền lại đàn áp
ngày càng thô bạo, như vụ Đoàn Văn Vươn, Hải Phòng và vụ nông dân Văn
Giang, Hưng Yên.
Tình trạng tham nhũng: Việt Nam là một trong những nước tham nhũng hàng
đầu trên thế giới. Những vụ tham nhũng liên quan đến các quan chức cao
cấp vừa bị phanh phui. Việc xét xử Dương Chí Dũng Vinalines đã tiết lộ
liên hệ đến không chỉ cấp Thứ trưởng Bộ Công an Phạm Quý Ngọ, mà
còn dính líu đến những quan chức lãnh đạo cao cấp hơn nữa.
Những chính sách sai lầm của lãnh đạo Việt Nam đã đẩy đất nước vào cuộc
khủng hoảng toàn diện. Cả về chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục, y
tế, đạo đức con người. Cái xấu xa đang dần lấn át cái tốt đẹp trong xã
hội Việt Nam. Quan thì rất giàu, dân lại nghèo khó; đất nước
thì không mạnh, xã hội thì suy đồi, hạnh phúc thì xa vời.
Để thay cho lời kết luận về tình hình vi phạm nhân quyền ở Việt Nam hiện
nay, tôi xin dẫn một nhận xét của ông Benjamin Ismail, Giám đốc phụ
trách khu vực Châu Á - Thái Bình Dương thuộc tổ chức Phóng Viên Không
Biên Giới: “[…] Hà Nội không thể tiếp tục lừa bịp Liên Hiệp Quốc
và thế giới kiểu này nữa. Hơn ai hết, họ hiểu rõ những gì họ đang làm và
những chính sách đàn áp tàn bạo mà họ đang thực hiện.”
Những suy tư và nhận định vừa trình bày đến quí vị không chỉ
xuất phát từ một cá nhân đơn lẻ mà là của đông đảo nhân dân Việt Nam
và ở ngay cả trong hàng ngũ các nhà lãnh đạo Việt Nam. Nhưng, do hoàn
cảnh, họ chưa thể lên tiếng được. Tuy nhiên, niềm hy vọng vẫn mạnh hơn
nỗi sợ hãi.
Người dân Việt Nam mong muốn một chế độ chính trị văn minh và
lành mạnh, trong đó các quyền con người và các quyền công dân được
tôn trọng và bảo vệ để Việt Nam hòa nhập vào với cộng đồng văn minh
nhân loại. Ngay thời điểm này, tôi chỉ có một ước mơ cháy
bỏng: chính quyền đương nhiệm Việt Nam hãy nghĩ đến tương lai của quốc gia. Việt Nam vẫn có thể làm như Miến Điện: bắt tay xây dựng thể chế dân chủ đa nguyên, thực hiện tinh thần hòa giải và hòa hợp dân tộc.
Tất nhiên, để thực hiện được khát vọng này, ngoài những nỗ lực
bền bỉ của phong trào đấu tranh đòi dân chủ và nhân quyền tại Việt
Nam ngày một dâng cao, còn cần sự quan tâm và hỗ trợ cộng đồng quốc
tế.
Những buổi kiểm điểm Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc như vừa qua
và những cuộc hội thảo quốc tế như hôm nay chắc chắn có tác động
tích cực lên chính quyền Việt Nam. Theo những tín hiệu mới nhất
mà tôi nhận được, họ đã bắt đầu hiểu rằng thời đại mà các chế độ
độc tài có thể đàn áp một cách vô tội vạ những người chỉ có tội công
khai bày tỏ chính kiến đã qua rồi.
Tôi xin chân thành cảm ơn UN Watch, cảm ơn sự chú ý lắng nghe của toàn thể quý vị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét