Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

Bắc thuộc


Lộ đồ Bắc thuộc
(Chinese Subjugation Road Map)

Từ gần bốn thập niên nay, khi nói đến Đảng Cộng sản VN, nhiều người thường lặp đi lặp lại câu nói:
"Theo Tàu thì mất nước; theo Mỹ thì mất đảng."
Lối suy nghĩ nầy biểu hiện những mặt nhận thức thiếu sót nghiêm trọng về bang giao quốc tế cận/hiện đại và thực chất của Chiến tranh VN.
Phát biểu đó mặc nhiên dựa trên một tiền đề sai lạc, theo đó Mỹ và Trung Quốc (TQ) ở trong thế đối chân (antipode). Thế đối chân nầy chỉ có thực trước Hiệp Định Paris. Làm sao có thế "đối chân" hay "đối đầu" khi đám tai phiệt Mỹ/Do Thái đang mạn nồng chăn gối với đám chóp bu Trung Nam Hãi? Đám tài phiệt siêu quyền lực nầy muốn là trời muốn. Làm sao có thế "đối chân" hay "đối đầu" khi chỉ tiền lãi nợ mà Mỹ trả cho TQ  mỗi năm cũng thừa sức đài thọ toàn bộ ngân sách quốc phòng của nước nầy? Đó là chưa kể núi nợ khổng lồ mà Chú Sam đã lỡ vay của tên trọc phú Phương Đông nầy. Tuy nhiên, sau khi hiệp định nầy được ký kết, Mỹ và TQ đã trở thành những "đối tác kinh tế," nghĩa là không còn ở thế đối chân nữa. Tệ hại hơn thế, hai tay chơi nầy đã có mưu đồ phân chia quyền lực trên thế giới trên lưng của những nước nhược tiểu. Nạn nhân điển hình của trò chơi nầy là Việt Nam Cộng Hòa, hay rộng hơn là toàn bộ Việt Nam đã bị Mỹ bán đứng cho TQ qua những mật ước giữa Kissinger và Chu Ân Lai, với sự khuất phục của Đảng Cộng Sản VN. Bản đồ hình Lưỡi Bò không thể có nếu không có sự thỏa thuận ngấm ngầm của Mỹ


. Khi họp thượng đỉnh tại Hoa Kỳ ngày 8 tháng 6 năm 2013,Tập Cẩm Bình đã ngang nhiên tuyên bố với Barack Obama: "Thái Bình Dương mênh mông đủ chỗ cho hai nước lớn Hoa Kỳ và Trung Quốc”. 
Đây là đôi mắt của một nhà tu hành hay của một chính trị gia?
Có gì tương đồng giữa màu cờ và màu áo?

Mỹ và TQ không những đồng lõa trong vấn đề Biển Đông và Việt Nam mà có thể họ còn đồng lõa trong những vấn đề Tây Tạng, Tân Cương, Miến Điện, v.v. Ngay cả Đạt Lai Lạt Ma cũng có thể chỉ là con cờ của Mỹ và TQ. [Trước khi Thế Vận Hội Bắc Kinh khai mạc, trong khi người dân Tây Tạng xuống đường tự thiếu để tranh đấu thì Đạt Lai Lạt Ma ngồi vào "thương thuyết" với Bắc Kinh và lên tiếng chỉ trích những người tự thiêu hy sinh cho Tây Tạng. Động thái đó chăng khác nào dùng vòi rồng xịt nước vào ngọn lửa đấu tranh của người dân Tây Tạng yêu nước. Trong khi Thánh Gandhi và Dr. Martin Luther King vận dụng đâu tranh bất bạo động để giải phóng những người bị áp bức thì Đạt Lai Lạt Ma dùng chiêu bài bất bạo động để thui chột và can ngăn ý chí đấu tranh của người Tây Tạng yêu nước. Ông rao giảng chủ trương bất bạo động và thuyết từ bi hỉ xả không đúng nghĩa, không đúng cách, không đúng chỗ, và không đúng lúc.] Thánh Gandhi không chỉ dùng nước bọt để giúp giải phóng Ân Độ. Martin Luther KIng không chỉ dùng nước bọt để giúp giải phóng người da đen. Lời nói, dù bóng bẫy khoa ngôn đến đâu, cũng chỉ là lời theo gió bay đi nếu không có hành động. Ngôn từ bóng bẫy nhiều khi chỉ là liều thuốc ngủ nếu không có hành động.

Mọi chuyện liên quan đến Việt Nam dường như đã được an bài và đi theo một lộ đồ (road map) bắc thuộc được thiết kế giữa ba tay chơi Mỹ, Tàu và ĐCSVN nhằm từng bước đưa Việt Nam vào thời kỳ bắc thuộc lần thứ năm. ĐCSVN chỉ là con cờ của Mỹ và TQ, hay đúng hơn là một tập đoàn Thái Thú mới, từng bước thực thi những mật ước nhượng đất, nhượng biển cho Bắc Kinh, sau khi đầu hàng những đợt không tập đẫm máu bằng B52 của Mỹ ở Miền Bắc. Trong một bài viết về tình hình VN, Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh cho biết,
"Từ ngày Việt Minh cướp chính quyền, và trong suốt thời gian chống Pháp, và sau này trong cuộc tấn công để cưỡng chiếm miền Nam, Việt cộng đã lệ thuộc hoàn toàn vào Hoa Lục, với sự chỉ đạo trực tiếp của Trung cộng. Tới thời gian hiện tại, mọi chỉ thị của Bắc Kinh đang được âm thầm thực hiện, đều theo kế hoạch làm biến toàn thể VN thành một bộ phận của TQ. Đất nước đang bị Cộng Sản Hà Nội giao hoàn toàn cho Bắc Kinh quyết định. Các rừng đầu nguồn, từ Bắc chí Nam đã cho quân Trung cộng âm thầm chiếm đóng trong kế hoạch cho thuê rừng đầu nguồn dài hạn 50 năm. Các làng TQ mọc lên khắp nơi tại VN cũng như kế hoạch khai thác Bô Xít tại cao nguyên Gia Rai và các công trình trúng thầu xây cất nhà máy ở khắp nước mà công nhân được tuyển dụng tại TQ, và khí cụ được chuyển sang từ phương Bắc. Việt cộng đã bị ép buộc phải bỏ chiếu khán nhập cảnh cho Trung cộng và điều này làm cho cuộc di dân TQ tràn ngập sang VN. Tại VN, người dân bị cướp đoạt mọi quyền tự do nên cho đến nay không có một cuộc kiểm tra thống kê chính thức để biết kế hoạch kiểm soát và Hán hoá VN đã tiến hành đến mức độ nào hay đã vượt quá mức báo động như đã lên tới 40% xẩy ra trước đây ở Miến Điện."

Câu nói "Theo Tàu thì mất nước; theo Mỹ thì mất đảng" còn cho thấy nhản quan sai lầm về bản chất con buôn đa trá của Mỹ với một đường lối ngoại giao ăn đong, vụ lợi và thời cơ. Theo nhản quan đó, Mỹ được giả định là thế lực thù nghịch của ĐCSVN. Không đúng thế. Chúng ta đã nhận thấy một sự thực phũ phàng với một tổng thống Mỹ không ngớt lời ca tụng cô đào phản chiến Jane Fonda, không ngớt lời ca tụng Henry Kissinger, tên tội đồ đã bán đứng Hoàng Sa, Miền Nam, và sau đó toàn bộ Việt Nam cho TQ, không ngớt lời suy tôn Hồ Chí Minh. Chúng ta đã nhận thấy một sự thực phũ phàng với một nhân vật phản chiến, thân cộng, và trù dập vấn đề nhân quyền về VN đang đứng đầu Bộ Ngoại Giao của Mỹ. Khi bổ nhiệm nhân vật nầy vào chúc ngoại trưởng Mỹ, Obama đã tạt một gáo nước lạnh vào mặt cộng đồng người Việt tỵ nạn khắp nơi trên thế giới. Với chính sách nầy, Mỹ là nghi can hàng đầu âm mưu hà hơi tiếp sức nhắm duy trì và bồi dưỡng chế độ toàn trị tại VN, một bộ máy đàn áp dã man nhất thời đại chống lại những người dân yêu nước của một quốc gia vốn bị Mỹ phản bội. Nếu không có sự hà hơi tiếp sức của Mỹ thì chế độ toàn trị của Hà Nội khó lòng mà kiêu căng, hung hãn và độc ác như hiện nay. ĐCSVN không có sự lựa chọn theo Tàu hay theo Mỹ, mà họ bị buộc phải theo cả hai, phục tùng mệnh lệnh của cả hai trong ván cờ phân chia thế giới. Chuyến đi của Trương Tấn Sang đến Mỹ vào cuối tháng 6/2013 vừa rồi là một bằng chứng cụ thể của sự phối hợp nhịp nhàng nhưng kín đáo giữa hai chủ và một tớ: Bắc Kinh và Washington một bên và ĐCSVN một bên. Chúng ta có thể chia xẻ nhận định của GS Vinh, theo đó,
"Trong chuyến sang Bắc Kinh của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang những ngày 19-21 tháng 6 năm 2013 để nhận chỉ thị của Tập Cận Bình trước khi sang Hoa Kỳ theo lời mời của Tồng thống Barack Obama, TQ và VN đã ra một Tuyên Bố chung. Những ai đọc bản thông báo này đều thầy ngay là một bản dịch sang tiếng Việt từ bản chính viết bằng Hoa ngữ. Nội dung chỉ là toàn thể mọi bàn thảo nào trong tương lai đều phải dựa trên phương châm “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” với tinh thần “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”. Đặc biệt là sáu tỉnh trên đất Việt ở sát biên giới là Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn, Quảng Ninh đã bị Trung cộng chiếm đóng trong trận chiến năm 1979 thì nay Trung cộng đề nghị là có sự hợp tác điều hành chung ở những nơi đó và còn cộng thêm Điện Biên Phủ, không phải là tỉnh biên giới vì nằm sâu trong nước Việt."
Cò mồi Hạnh Dương của Obama thì cố đánh lừa dư luận bằng cách cho rằng chuyến đi của Sang là hoàn toàn không chuẩn bị và Mỹ không có ý định đón Sang vào lúc đó. Đúng là nói láo như vẹm. ĐCSVN chỉ là một bộ máy bù nhìn đắc lực đang đàn áp người dân để giúp Bắc Kinh tiến hành Thời kỳ Bắc thuộc lần thứ năm, tái tục giấc mộng đại Hán đã kéo dài hàng ngàn năm. Theo Tàu hay theo Mỹ cũng giống nhau thôi: dứt khoát mất nước mà không mất đảng. Do đó câu nói trên nên được kịp thời sửa đổi là như thế nầy:
"Theo Mỹ hay theo Tàu cũng đều mất nước cả; duy có ĐCSVN là không mất."

Chúng tôi xin trích tiếp một đoạn văn khác của GS Nguyễn Xuân Vinh:
"Trung cộng nay đã dùng chính trị và kinh tế để ép được Việt cộng phải hàng phục, dâng đất, dâng biển và trên thực tế đã chiếm trọn được toàn thể VN bằng những biện pháp di dân, lũng đoạn kinh tế và mua chuộc lãnh đạo. Khởi đầu trong kế hoạch di dân để thành lập “đạo quân thứ Năm” trên toàn quốc, Trung cộng đã cho quân sang làm thường dân tiến qua biên giới, từ xa lộ huyết mạch Hoa Nam nối với Đường Trường Sơn vào tới Bình Dương nơi lập ra Đông Đô Đại Phố là một trung tâm kinh tế lớn với kiến trúc hoàn toàn đặc trưng văn hoá Hán Tộc. Các làng TQ đã mọc theo, người TQ tự làm, tự quản không tiếp xúc với người Việt mà chỉ xử dụng Đường Trường Sơn qua xa lộ Hoa Nam để về nước. Các kế hoạch bố trí quân sự của Trung cộng đã làm cho một số cấp chỉ huy quân sự Việt cộng nay nghỉ hưu phải lo ngại. Một vài người đã lên tiếng về kế hoạch trồng rừng và chiếm lĩnh cao điểm, trá hình là trung tâm khai thác Bô Xit, thuộc vào chiến lược quân sự của Trung cộng, nhưng không được chú ý. Các lực lượng tranh đấu cho nhân quyền trong nước, đang từng bước đòi hỏi sự bạch hoá này cho toàn dân được biết, nhưng đang bị đàn áp khốc liệt. "

Cộng đồng người Việt tỵ nạn  nên phân định quyền lợi nào là của nhân dân Hoa Kỳ và quyền lợi nào là của đám tài phiệt Mỹ-Do Thái tham lam đê tiện. Phần lớn cộng đồng nầy còn mang quốc tịch VN. Với tư cách là những công dân Việt Nam, chúng ta chỉ biết ơn những người thọ thuế Hoa Kỳ, những công dân Hoa Kỳ lương thiện đã cưu mang chúng ta trên phần đất tự do nầy; nhưng, với tư cách là những công dân Hoa Kỳ, chúng ta phải mạnh dạn điểm mặt bọn lái buôn chính trị đã và đang trực tiếp hay gián tiếp bán đứng tổ quốc VN cho Tàu. Chúng ta nên mạnh dạn đòi hỏi chính phủ hiện nay của Mỹ hãy chấm dứt hà hơi tiếp sức, đồng lõa, hay khuyến khích bộ máy đàn áp hiện hành tại Việt Nam. Chúng ta cũng không ngần ngại yêu cầu chính phủ Mỹ trực tiếp đứng ra nhận trách nhiệm về thảm kịch chính trị ngày nay của dân tộc VN. Giới lập pháp và hành pháp Hoa Kỳ phải thể hiện ít nhất một cử chỉ hay hành động nào đó để trả lời trước lịch sử. Lời cảm ơn của chúng ta phải gởi đến đúng chỗ và đúng người. Chúng ta không thể cám ơn những đám tội đồ quốc tế. Món nợ của cộng đồng người Việt tỵ nạn đối với nhân dân Hoa Kỳ là có thực; nhưng món nợ nầy có thể trả được bằng những đóng góp, nều không phải của thế hệ thứ nhất thì dứt khoát của những thế hệ tiếp theo của những người tỵ nạn. Ngược lại, món nợ của chính phủ Mỹ đối với dân tộc VN còn lớn đến triệu lần và không biết đến bao giờ mới trả được. Nợ cũ chưa trả xong trong khi nợ mới lại tiếp tục chồng lên với sự dung túng và đồng lõa với bọn ác, với bộ máy tay sai chỉ tồn tại để đàn áp và bóc lột dân tộc nầy. Những gì của César hãy trả lại cho César. Chính phủ Mỹ phải trả lại nền độc lập và toàn vẹn lãnh thổ cho dân tộc VN. Mỹ có thể ngoảnh mặt trước lương tâm của họ nhưng không thể mãi mãi ngoảnh mặt trước lịch sử. Bao lâu con Đại Bàn còn hiện diện trong Tòa Bạch Ốc bấy lâu những chính trị gia Hoa Kỳ còn được nhắc nhở IN GOD WE TRUST, và không có Thượng Đế nào chấp nhận sự phản bội và quịt nợ.

Chúng ta không thể tiếp tục xem chế độ Hà Nội như là một chính thể có chủ quyền chính trị mặc dù chính thể đó được Mỹ và các nước khác trên thế giới thừa nhận như một quốc gia độc lập. Bọn bồi bút thân cộng cứ bám vào tư cách pháp nhân chính trị ảo nầy của Hà Nội để trực tiếp hay gián tiếp đánh bóng một chế độ bù nhìn với những lời lẽ đao to búa lớn như CHXHCNVN, "quan hệ đối tác chiến lược" hay "hợp tác toàn diện" nhằm khiến người đọc tin đó là một "nhà nước pháp quyền độc lập" có quyền lựa chọn chính trị như bất kỳ quốc gia nào khác. Quan hệ Hà Nội - Washington và Hà Nội - Bắc Kinh là loại quan hệ chủ tớ, thế thôi. ĐSCSVN chỉ đóng vai đầy tớ trong kịch bản Kissinger. Bọn bồi bút trong các ban Việt Ngữ của VOA, BBC, RFA, RFI v.v. có đánh bóng chế độ Hà Nội cho lắm thì cũng chẳng khác nào đánh bóng một "Công Chúa Lọ Lem." Bài viết hay "phỏng vấn" nào của đám nầy mà không nhắc đến các tay phù thủy như Carl Thayer hay Nguyễn Mạnh Hùng thì bài đó kể như bị xem là "không đạt yêu cầu." Đám "học giả" nầy dứt khoát hiện thân cho giai cấp "Thương nữ bất tri vong quốc hận, Cách Giang do xướng Hậu Đình Hoa." Họ cố tình đưa ra những "bình luận ngây ngô vô tội vạ" nhằm lập lờ đánh lận con đen. Đó là hệ thống toàn cầu nhằm bưng tai bịt mắt thế giới trước thảm họa bán nước và mất nước của dân tộc VN, trước bản chất tay sai và tội đồ của ĐCSVN.

Cuộc chiến tranh ngắn ngày năm 1979 giữa TQ và VN có thể chỉ là một dàn dựng tinh vi giữa Mỹ, Tàu, và ĐCSVN, như một bước của LỘ ĐỒ BẮC THUỘC. Với ĐCSVN, không có thủ đoạn nào là không thể tiến hành được, miễn sao duy trì được sự tồn tại của đảng nầy bằng cách triệt để cúi đầu trước Thiên Triều. Trương Tấn Sang và một số nhân vật chóp bu  của Bắc Bộ Phủ rất có thể là những tên người Tàu chính cống được Bắc Kinh cấy vào hàng ngũ ĐCSVN từ nhiều thập niên trước.

Nói theo lời của Mark Steyn, có thể thế giới đang trên đường đi đến điểm hẹn với định mệnh, nên đám tội đồ đang có mặt khắp nơi. Từ thời Nixon/Kissinger trở về sau, Hoa Kỳ đã hành xử như một con sâu róm phải nọc tò vò, chỉ sống để chờ chết rồi mang theo những món nợ không bao giờ trả nỗi. Con tò vò đó là hệ thống siêu quyền lực quốc tế gồm phần lớn những chủ ngân hàng cực lớn của Anh, Mỹ, Do Thái, và bây giờ thêm tên trọc phú TQ. Con tò vò đó là thủ phạm đã làm tha hóa Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ và biến quốc gia nầy thành một tên lái buôn hèn hạ, một thực thể chính trị chỉ biết làm thuê trả nợ, chà đạp những giá trị từng được các Nhà Lập Quốc Hoa Kỳ đề cao trong Hiến Pháp. Quả thực chẳng phải lộng ngôn khi nói rằng quốc hội Mỹ ngày nay cũng chỉ gồm những tay đại gia chỉ biết chăm sóc những đặc quyền đặc lợi của cá nhân, tai thì bít với máy nghe nhạc phản chiến của Jane Fonda, Joan Baez, mắt thì đeo kính lọc màu chỉ để thấy màu xanh của tấm dollar hay màu đỏ của những lá cờ máu, miệng ba hoa những ngôn từ đao to búa lớn, cố làm cho nhân loại tin rằng Hoa Kỳ hãy còn là mẫu mực khả kính của thế giới, trong khi đó chỉ là "cứt bò." Hãy xem Thượng Viện Mỹ đang làm gì khi, từ bao năm nay, họ cố tình làm ngơ Dự Luật Nhân Quyền VN? Phải chăng họ đang đi trong buổi hoàng hôn nhá nhem của cõi chết cận kề, không còn ý thức về thiện ác? Tại sao chúng ta cứ tiếp tục "thỉnh nguyện" hay "vận động" để họ quan tâm đến nhân quyền và tự do dân chủ ở VN? Tại sao chúng ta không đưa hồ sơ Chiến Tranh VN ra một tòa án quốc tế, dù biết rằng những định chế quốc tế lớn như tòa án quốc tế, Liên Hiệp Quốc, Hội Đồng Bảo An LHQ đang nằm trong tay của đám tội đồ hay đang bị khống chế bởi những đám tội đồ. Tuy vậy, ít ra chúng ta cũng đánh thức những người còn chút lương tri chính trị và lương tri đạo đức, còn hơn là cứ phải tiếp tục gõ cửa những kẻ vừa câm, vừa điếc lại vừa mù. Thực ra họ không câm khi cần nói láo, không điếc khi cần nghe đến tiền, và không mù khi cần thấy miếng ăn Quả thực chẳng phải lộng ngôn khi nói rằng quốc hội Mỹ ngày nay chỉ gồm những tay đại gia như John Kerry,  chỉ biết chăm sóc những đặc quyền đặc lợi cá nhân, tai thì bít với máy nghe nhạc phản chiến của Jane Fonda, Joan Baez, mắt thì đeo kính lọc màu chỉ để thấy màu xanh của tấm dollar hay màu đỏ của những lá cờ máu, miệng ba hoa những ngôn từ đao to búa lớn, cố làm cho nhân loại tin rằng Hoa Kỳ hãy còn là mẫu mực khả kính của thế giới, trong khi đó chỉ là "cứt bò." Hãy xem Thượng Viện Mỹ đang làm gì khi, từ bao nhiêu năm nay, cũng như John Kerry, họ cố tình làm ngơ Dự Luật Nhân Quyền VN? Phải chăng họ đang đi trong buổi hoàng hôn nhá nhem của cõi chết cận kề, không còn ý thức về thiện ác? Tại sao chúng ta cứ tiếp tục "thỉnh nguyện" hay "vận động" để họ quan tâm đến nhân quyền và tự do dân chủ ở VN? Tại sao chúng ta không đưa hồ sơ Chiến Tranh VN ra một tòa án quốc tế, dù biết rằng những định chế quốc tế lớn như tòa án quốc tế, Liên Hiệp Quốc, Hội Đồng Bảo An LHQ đang nằm trong tay của đám tội đồ hay đang bị khống chế bởi những đám tội đồ. Tuy vậy, ít ra chúng ta cũng đánh thức những người còn chút lương tri chính trị và lương tri đạo đức, còn hơn là cứ phải tiếp tục gõ cửa những kẻ vừa câm, vừa điếc lại vừa mù. Thực ra họ không câm khi cần nói láo, không điếc khi cần nghe đến tiền, và không mù khi cần thấy miếng ăn. Nếu có ai nghĩ rằng làm thế chẳng khác nào "con cóc mà kiện ông trời," thì xin vui lòng nhớ câu nói dân gian "Cóc cắn trời gầm không hả." Đó có thể là một nguyền rủa (curse) mà nước Mỹ sẽ phải gánh chịu bao lâu nền độc lập của Việt Nam chưa được khôi phục. Nếu không làm được gì để người Mỹ ý thức được lời nguyền rủa đó thì ít ra chúng ta cũng đừng tiếp tục im lặng ngồi nhìn thảm họa mất nước của dân tộc Việt Nam bị lịch sử từng bước đẩy sâu và bóng tối. Không nhất thiết trời lúc nào cũng tượng trưng cho điều thiện và lúc nào cũng đứng về phía những người có lương tri và cóc không nhất thiết lúc nào cũng tượng trưng cho sự bất lực hay những giá trị tiêu cực trong một quan hệ thực sự nhân bản. Giữa cóc và trời dứt khoát phải có một trật tự của một loại công lý bất thành văn nhưng vượt trên mọi công lý của loài người được hiểu theo nghĩa là hợp quần của cả kẻ xấu lẫn người tốt, của cả đám tội đồ lẫn những người lương thiện đang bị nhiễu hại.

Chúng ta sẽ đưa hồ sơ đó ra tòa án nhân loại với những tội danh:
- Chính quyền Nixon-Kissinger đã đồng lõa với những quốc gia mà thời đó Hoa Kỳ chính thức xem như những kẻ thù của nước Mỹ, của Việt Nam Cộng Hòa, và của thế giới tự do;
- Chính quyền Nixon-Kissinger đã phản bội đồng minh và âm thầm bán đứng Hoàng Sa, Miền Nam VN, và toàn bộ đất nước VN cho kẻ thù đó, tức là TQ, để đổi lấy những đặc quyền đặc lợi về kinh tế trên thị trường bao la và nghèo đói của quốc gia cộng sản nầy;
- Chính quyền Nixon-Kissinger phạm tội ác chiến tranh với những đợt không tập đẫm máu bằng B52 ở Miền Bắc. Những trận không tập nầy không nằm trong nỗ lực chấm dứt chiến tranh, vì bấy giờ Mỹ đã quyết định bỏ rơi Miền Nam. Đúng hơn, những trận không tập đó được thực hiện theo đòi hỏi của Bắc Kinh nhằm buộc Đảng Cộng Sản VN đầu hàng TQ với những mật ước nhượng đất nhượng biển và nhượng toàn bộ nền độc lập của dân tộc VN cho TQ. Như thế, Mỹ đã dùng sinh mạng của những người dân vô tội ở Miền Bắc để mưu đồ phục vu những quyền lợi kinh tế tham lam và ích kỷ của một thiểu số tài phiệt con buôn bất lương và đê tiện;
- Chính phủ Mỹ ngày nay có trách nhiệm phải trả lại cho dân tộc VN những gì mà chính quyền Mỹ trước kia đã cướp đi và bán cho kẻ thù của chính họ.
- Chính phủ Mỹ ngày nay có trách nhiệm châm dứt sự cấu kết và đồng lõa đầy tội ác với chế độ toàn trị phản nhân quyền và tự do dân chủ ở VN.
- Quốc Hội Hoa Kỳ có trách nhiệm phải trả lời trước lịch sử về thảm trạng chính trị hiện nay của dân tộc VN;
- Quốc Hội Hoa Kỳ có trách nhiệm phục hồi danh dự, những tổn thất và những mát của quân dân cán chính Miền Nam.

Chúng tôi khẩn thiết kêu gọi các luật gia Hoa Kỳ, luật gia quốc tế, và luật gia Mỹ gốc Việt hãy giúp liệt kê đầu đủ những tội danh của hồ sơ chính trị nầy và có hành động thiết thực để đưa hồ sơ nầy ra trước công pháp quốc tế.

Nhìn trở lại nước Mỹ ngày nay, hồi chuông báo tử dường như đang cận kề, và lịch sử cũng dường như đang hiện thực hóa lời tiên tri của Lê Nin:
"Bọn tư bản sẽ bán cho chúng ta sợi dây và chúng ta sẽ dùng nó để treo cổ chúng."
(The capitalists will sell us the rope with which we will hang them).
Chủ nghĩa tư bản không bán sợi dây đó mà ngụy thuyết duy lợi của Kissinger và các tập đoàn tài phiệt Mỹ/Do Thái đã bán sợi dây đó cho TQ và ngày nay TQ đem sợi dây đó bán lại cho Mỹ.  Dựa theo đó, các đồng chí TQ của Lenin ở Bắc Kinh có lẽ đã cải đổi phiên bản đó để mang lại hậu quả cay nghiệt hơn:
      Chúng ta (TQ) bán cho chúng (Mỹ) sợi dây, và ngồi nhìn chúng tự treo cổ lấy.

Đối với những người còn quan tâm đến sự sống còn của đất nước VN, nhìn đâu đâu họ cũng thấy bóng tội đồ. Chúng và bọn tay sai đang chiếm cứ hầu hết không gian sống của nhân loại, trong đó phần lớn thế giới con người dường như đang ngủ cả; hầu như chẳng còn thế lực chính trị nào đáng kể đứng về phía họ. Cũng như Mỹ, tất cả dường như chỉ lo tất bật kiếm sống như một đám hành khất vô lương tri.

Bao nhiêu thập niên đánh thuê cho Nga Tàu, ĐCSVN tưởng được chút bổng lộc nào dè lại phải mang cả giang sơn VN đem bán nhằm trả nợ chiến tranh để đổi lại món quà ô nhục "Đại thắng Mùa Xuân," một gói bùa mê do Bắc Kinh tung ra để dễ bề cướp nước chúng ta.   Phần lớn những người trong nước dường như đang còn say sưa trong cơn mộng du "Đại thắng mùa xuân" đó, đâu biết rằng đó là một gói nọc độc do Bắc Kinh xử dụng từ cuối Chiến Tranh VN.

Thôi thì đành mượn lời của Lý Đợi trong nhóm thơ Mở Miệng để nhắn nhủ với nhau:
các ngươi tưởng mình là ai
các ngươi trông chờ vào cái gì
các người là hến chăng - sao im hơi thế?
(Lý Đợi - Nhóm Thơ Mở Miệng)
(..................)
[Xin xem trọn tài liệu trên Nguyệt San Đỉnh Sóng Số#27]
- Đỉnh Sóng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét