Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Cảnh Sát Nhật Đang Cứu Nạn Tại Vùng FUKUSHIMA


Blog Phamvietdaonv: Anh Hà Minh Thành là người Việt Nam hiện đang công tác trong lực lượng cảnh sát Nhật Bản; Hiện anh Hà Minh Thành đang tham gia cứu nạn động đất tại vùng Fukushima…Hôm trước anh Hà Minh Thành có thông tin trên blog Phamvietdaonv địa chỉ email và điện thoại cá nhân của anh, bà con nào là người Việt Nam đang gặp khó khăn tại Nhật cần giúp đỡ thì liên hệ với anh. Xin ghi lại địa chỉ của anh Hà Minh Thành:
minhthanhjp@yahoo.com; điện thoại 09085381634…
Cách đây vài hôm, một độc giả đã liên hệ với số điện thoại trên nhưng đã gặp tiếng nói của một phụ nữ. Tôi đã email cho anh Hà Minh Thành thì anh Thành cho biết: Điện thoại hiện anh đang giao cho con gái lớn của anh đang tham gia cứu nạn với bố; Có thể do con gái anh Hà Minh Thành không sõi tiếng Việt nên có thể bị hiểu nhầm…Bà con nào cần giúp đỡ xin cứ liên hệ với số điện thoại và địa chỉ email trên…
Hôm qua, Báo Tuổi trẻ đã liên hệ với Blog Phamvietdaonv muốn tìm hiểu thêm về sự giúp đỡ thiện nguyện của anh Hà Minh Thành, tôi đã thông tin với anh Hà Minh Thành và anh đã đồng ý đăng địa chỉ điện thoại và email cá nhân của anh lên báo Tuổi trẻ để sẵn sàng hỗ trợ những bà con người Việt Nam nào đang gặp khó khăn hoạn nạn ở Nhật …
Sau đây là bức thư mới nhất của anh Hà Minh Thành kể về công việc mà anh đang tham gia tại vùng Fukushima…

Xin chào anh Đào
Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn. Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả. Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mỹ đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.
Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.
Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả. Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển. Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa. Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.
Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: " Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".
Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: " Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".
Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.
Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng " Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là " Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật".
Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.
Hà Minh Thành

Tái bút:
À, quên. Số điện thoại em ghi là số điện thoại cá nhân của em, hiện tại con gái lớn của em mới tốt nghiệp y tá và cháu đang tham gia công tác cứu trợ thiện nguyện trong vùng này, em đưa cho cháu dùng điện thoại của em cho tiện liên lạc. Cháu không rành tiếng VN nên chắc bị hiểu lầm như vậy.

Nguồn: Blog Phamvietdaonv

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

MỘT VỤ “LÀM PHÚC” XÚC PHẢI ĐIỀU RẮC RỐI ?!

Sau khi blog Phamvietdaonv đăng bài CẢNH SÁT NHẬT ĐANG CỨU NẠN TẠI VÙNG FUKUSHIMA TRAO ĐỔI THÔNG TIN VỚI BLOG PHAMVIETDAONV… trong bài có đoạn viết về cậu bé Soma 9 tuổi đã có hành động từ chối nhận khẩu phần lương khô do Hà Minh Thành đưa cho…
Khi bài đăng xong chủ blog đã nhận được sự quan tâm của nhiều bạn đọc và các tờ báo lớn như Tuổi trẻ, Dân trí, Vietnamnet, Thanh niên , An ninh Hải Phòng…Một số phóng viên của một vài tờ báo đã liên hệ trực tiếp với chủ blog để xin đăng lại hoặc xin được kết nối với anh Hà Minh Thành để khai thác thông tin về trận động đất tại Nhật Bản. Vì nghe anh Hà Minh Thành giới thiệu là cảnh sát Nhật tham gia cứu nạn tại vùng Fukushima, nơi có Nhà máy điện hạt nhân suýt nổ do động đất…Chủ blog đã cung cấp đầy đủ địa chỉ email và số điện thoại để các báo liên hệ, vì chủ blog cũng chỉ quen anh Hà Minh Thành qua mạng…
Phóng viên Lê Trung Bình của báo Tuổi trẻ trước khi gửi bài đăng đã gửi thư xin phép chủ blog và đề nghị viết cho vài lời giới thiệu về anh Hà Minh Thành. Chủ blog trả lời: “Đăng hay không do Ban Biên tập quyết định còn chủ blog cũng chỉ quen anh Hà Minh Thành qua mạng. Cho đưa ý kiến của anh Thành vì thấy nó hay và rất nhân văn.” Mặt khác đưa tin của anh Thành vì anh có lòng hảo tâm, rất muốn giúp đỡ bà con Việt kiều nếu ai đó đang măc kẹt trong vùng Fukushima thì tìm cách liên hệ với anh qua điện thoại và số email công bố trên blog của tôi…
Câu chuyện hoàn toàn mang ý hỗ trợ, tìm cách cứu trợ bà con người Việt đang gặp hoàn cảnh hoạn nạn; thế nhưng không ngờ lại bị một số người không rõ vì động cơ gì đang săm soi việc sốt sắng đưa tin này của blog Phamvietdaonv…
Như lời “giải trình” của anh Hà Minh Thành đã viết dưới đây thì việc trao đổi thông tin không nhằm mục đích để được nổi tiếng hay đầu cơ cho một múc đích chính trị đen tối nào mà chỉ:” Việc tự ý muốn tìm cứu người Việt Nam trong vùng này hoàn toàn là việc từ tâm của em, không có sự vụ lệnh của cấp trên nên không thể tự ý đi hỏi thăm thông tin địa chỉ của người VN ở đây do Luật bảo hộ thông tin cá nhân của Nhật rất nghiêm ngặt cũng như nhiều tòa hành chánh địa phương đã bị nước cuốn trôi toàn bộ hồ sơ hộ tịch. Trong hoàn cảnh đó chỉ có blog của anh là cứu tinh duy nhất để em đăng thông tin với chút hy vọng nhưng bạn đọc của anh sẽ giúp em thông báo với thân nhân của người bị nạn để em còn cơ hội biết địa chỉ chính xác mà tìm kiếm…”
Sau khi blog công bố thư và địa chỉ của anh Hà Minh Thành, có rất nhiều người qua địa chỉ và trang blog của tôi đã liện hệ được với anh Hà Minh Thành.
Có người xin được nhận cậu bé Soma làm con nuôi như bác sĩ Hồ Hải, có người lại liên hệ với anh Hà Minh Thành nhờ tìm cho một bà vợ Nhật; cũng có người đã nhờ qua anh Thành liên hệ được với thân nhân của mình…Cũng có những thanh niên lợi dụng số điện thoại mà anh Thành cung cấp công khai để gọi điện trêu ghẹo con gái anh; anh đã giao cho con gái sử dụng điện thoại…
Có ý kiến lại tỏ ra nghi ngờ, cho rằng Hà Minh Thành là một nhân vật ảo, số điện thoại này là rởm, thậm chí còn cả quyết rằng câu chuyện anh Thành kể về cậu bé Soma 9 tuổi là chuyện đã được báo Nhật đăng, anh Thành copy lại đưa cho blog Phamvietdaonv in để được nổi tiếng???
Bên cạnh những ý kiến trên, có người không rõ với động cơ gì, với tư cách gì cất công sang tận Nhật Bản để điều tra, xác minh lý lịch, nhân thân của Hà Minh Thành là ai ? Có phải cảnh sát không ? Và vì sao người Việt lại làm cảnh sát ở Nhật; với động cơ chính trị gì mà đi viết bài cộng tác với blog Phamvietdaonv để liên hệ cứu nạn Việt kiều bên Nhật???
Sáng nay Blog Phamvietdaonv nhận được một email khá tiêu biểu cho loại ý kiến này, trong email có những lời lẽ mang đầy chất tối hậu thư và có tính chất hăm dọa kiếu chợ búa…
Thấy ngộ, cũng giống như mọi hồi âm khác, Blog Phamvietdaonv có chuyển cho anh Hà Minh Thành để đọc cho vui, vì biết chắc anh Thành đang quá bận với việc cứu hộ…
Mặc dù chắc là rất bận với việc cứu hộ, nhưng khi nhận được email, lập tức Hà Minh Thành giành thời gian trả lời ngay, chắc anh sợ nếu không giải trình kịp, không bày tỏ được rõ rang động hành vi và lý lịch của mình thì có khi lây vạ cho cả chủ blog Phamvietdaonv với ông “CÁ CHÌM” này ???
Sáng nay, chủ Blog mới chuyển thư của ông Tran Anh Hai cho Hà Minh Thành, 2 giờ sau đã nhận được thư hồi âm của anh. Sau khi nhận được hồi âm, chủ blog đã phải đánh máy lại vì thư anh Thành viết không dấu.

Ý KIẾN CỦA ÔNG TRẦN ANH HAI
Sau đây Blog Phamvietdaonv xin đưa nguyên văn email đầy chất tối hậu thư của ông “CÁ CHÌM “ có địa chỉ: Tran Anh Hai ( wanderlust5374@yahoo.com)
và ý kiến giải trình của blogger Hà Minh Thành:

Kính thưa ông Phạm Viết Đào,

Ông làm ơn trả lời giúp tôi một số câu hỏi sau:

- Cảnh sát Nhật cho biết trong vòng bán kính 30km từ Fukushima nội bất xuất ngoại bất nhập ngay từ 1-2 ngày đầu tiên, vậy Hà Minh Thành là ai mà ra ra vào vào như vậy ?

- Hà Minh Thành bận cứu người, vậy thời gian đâu mà viết thư, viết blog suốt ngày đêm vậy ?

- Sở Cảnh sát cho biết không hề tham dự vào việc cứu người ở khu vực Fukushima mà là lực lượng khác.

- Hà Minh Thành cung cấp số điện thoại và email để "giúp người Việt', vậy mà tôi gửi email không thấy hồi âm, gọi điện thoại không bao giờ được trả lời (một người phụ nữ Nhật kêu lộn số rồi, không biết người Việt nào hết). Vậy Hà Mình Thành còn chửi bới người khác là làm sao ?

- Quan trọng hơn nữa, Sở Cảnh sát cho biết trong lực lượng của họ không có ai tên là Hà Minh Thành, không có ai người gốc Việt và không có ai có học vị Tiến sĩ hết.

- Trường Đại học Tohoku cho biết họ không có nghiên cứu sinh nào tự trước đến nay đỗ học vị Tiến sĩ công học tên là Hà Minh Thành.

Vậy xin ông trả lời giúp những câu hỏi trên. Và quan trọng nhất là đề nghị ông đăng post này của tôi lên. Đấy là cách ứng xử của người đàng hoàng tử tế. Nếu ông không đăng, tôi sẽ có cách để yêu cầu ông trả lời ở các diễn đàn khác.
Cảm ơn.

Tran Anh Hai
( wanderlust5374@yahoo.com)


Ý KIẾN "ĐIỀU TRẦN " CỦA BLOGGER HÀ MINH THÀNH

Anh Đào kính mến.

Cảm ơn anh đã cho em mượn blog của anh để gửi thông tin trong việc tìm kiếm người và tâm sự với anh trong những lúc nguy ngập mà em nghĩ chắc hết con đường trở về. Em cảm ơn anh đã đánh máy lại bài viết của em tâm sự với anh về cậu bé Soma 9 tuổi và không ngờ bài viết khiến em trở thành người nổi tiếng không đáng có.
Sau khi em gửi bài viết đó cho anh, một người bạn của anh Nguyễn Hữu Viên đã cho em đường link đến blog của anh Nguyễn Đình Đăng và em đã copy bài viết đánh máy lại của anh để gửi cho anh Đăng cũng như chị Hồ Lan Hương. Sau đó thì có anh Bình nào đó phóng viên báo Tuổi trẻ và một phóng viên báo Vietnamnet qua blog của anh xin em cho đăng bài viết này , em cũng đồng ý đại mà chưa hỏi ý kiến anh vì lúc đó bận quá.
Mấy ngày nay thì blog của anh rất lạ.Khác với mọi khi, lần này em gửi bài vào thì nó đều biến mất, lúc đầu em nghĩ chắc anh sợ em làm phiền nhưng mà nghĩ lại anh Đào không phải là người có nhân cách như vậy, mặc dù em chưa gặp mặt anh lần nào.
Hiện tại có một phóng viên báo cho em biết các bài viết của em đang bị…yêu cầu rút hết các bài báo mà họ đang ghi tên của em. Không biết anh Đào có bị gây khó khăn không, em cũng đang lo cho anh.
Về người bạn đọc blog của anh, về anh này thì không phải chỉ người này đâu; từ hôm qua em đã nhận rất nhiều mail với nhiều tên khác nhau cùng một nội dung này, kể cả hình như có người đang cố gắng tìm password của em vì hôm qua Yahoo thông báo qua mail cho em biết địa chỉ mail của em đã bị tấn công,tạm thời họ khoá lại và thông báo cho em cách đổi password mạnh hơn để bảo vệ.
Đúng ra em không muốn trả lời những câu hỏi đầy vẻ ngô nghê và ác ý của một người không đàng hoàng với câu nói cuối cùng có vẻ như hăm dọa anh trong lá thư anh chuyển gửi như thế này. Nhưng mà anh Đào muốn em trả lời cho người này thì em trả lời cho anh để anh đăng.

Thứ nhất: Xung quanh nhà máy điện nguyên tử Fukushima 1 hiện tại trong vòng bán kính 20 km vẫn còn rất nhiều dân, từ ngày hôm qua cho dù đã tăng lên 40km và chính phủ kêu gọi dân tự giác di tản nhưng vẫn có rất nhiều người già họ không chịu di tản, chấp nhận sẵn sàng ở lại nếu có chết thì chết ở nhà chứ không muốn chết trong trại sơ tán. Hầu hết dân đã di tản nhưng công chức và cảnh sát cũng như binh sĩ của Tự vệ Đội vẫn còn đang hoạt động.Ngoài bán kính khu vực 3 km xung quanh nhà máy, các công tác cứu hộ, tìm người vẫn còn tiến hành, toàn bộ người ở lại vùng này đều phải mặc trang bị bảo hộ để hoạt động. Không có cảnh sát Nhật tào lao nào dám trả lời báo chí hay điện thoại kiểu như vậy cả. Hàng ngày cảnh sát cũng như các nhân viên cứu hộ, Tự vệ đội phải tuần tra tới thăm các cụ già này để hỗ trợ những vật dụng cần thiết hay sức khỏe.

Thu hai: Những lúc em trả lời cho anh là tranh thủ những lúc nghỉ, tụi em được nghỉ 4h một ngày vào những ngày đầu. Việc tự ý muốn tìm cứu người Việt Nam trong vùng này hoàn toàn là việc từ tâm của em, không có sự vụ lệnh của cấp trên nên không thể tự ý đi hỏi thăm thông tin địa chỉ của người VN ở đây do Luật bảo hộ thông tin cá nhân của Nhật rất nghiêm ngặt cũng như nhiều tòa hành chánh địa phương đã bị nước cuốn trôi toàn bộ hồ sơ hộ tịch. Trong hoàn cảnh đó chỉ có blog của anh là cứu tinh duy nhất để em đăng thông tin với chút hy vọng nhưng bạn đọc của anh sẽ giúp em thông báo với thân nhân của người bị nạn để em còn cơ hội biết địa chỉ chính xác mà tìm kiếm. Anh hãy nói với người đó biết rằng, làm người hãy nên còn một chút lòng tự trọng, trong những hoàn cảnh nguy khốn nhất , có những điều không thể người ta cũng vẫn phải cố gắng để làm cho có thể.

Thu ba: Người viết câu hỏi này đã có những điều ác ý và chắc chắn nhân vật này không có mặt ở Nhật hay vùng này, không có Sở cảnh sát nào trả lời kiểu đó, hiện tại những người ở đây, ai có khả năng đều có thể tham gia. Cảnh sát không những tham gia cứu hộ còn phải chụp hình, lăn tay, bảo quản di vật như áo quan, trang sức trên người của những người đã mất để sau này thân nhân họ còn đến tìm kiếm.

Thứ tư: Số điện thoại em cho ban đầu là của em, nhưng khi em biết con gái em cũng đã tự ý xin tình nguyện lên vùng này làm thiện nguyện cùng với các bạn của nó thì em đã đưa điện thoại cho cháu để tiện liên lạc vì khi đi cháu đã để quên điện thoại riêng ở bệnh viện nơi nó làm việc. Rất tiếc là nhiều người VN nhất là những cậu trai trẻ VN vô ý thức đã gọi điện thoại đến số đó phá, chọc ghẹo trong lúc cháu và các nữ y tá khác đang bận rộn trong công việc, sau đó trong lúc nóng giận vì một người nào đó quấy rầy, cháu đã vứt điện thoại vào sọt rác nên ngay bây giờ chính em tìm nó cũng khó do 2 cha con hoạt động ở hai chỗ khác nhau.

Thứ năm: Cái câu hỏi thứ năm của người này rất là ngớ ngẩn, cho biết người này chưa bao giờ sống ở Nhật hãy hỏi cảnh sát Nhật. Ở Nhật Luật bảo vệ thông tin cá nhân rất nghiêm, huống hồ là trong công tác hoạt động của cảnh sát, vấn đề bảo vệ tên tuổi của nhân viên là việc quan trọng. Việc gọi đến Sở cảnh sát hỏi về một thông tin cá nhân của một cảnh sát cũng là một điều phạm luật và chắc chắn không ai sẽ trả lời chứ đừng nói là cảnh sát cho biết như vậy. Hà Minh Thành thực ra là môt code name của em để liên lạc với bên ngoài cũng như tiếp xúc với anh, chỉ có cái họ của em là đúng thôi còn tên dĩ nhiên không phải tên thật. Điều này em cũng xin lỗi anh và mong anh thông cảm vì công việc của em nó buộc phải như vậy. Em đã lấy quốc tịch Nhật từ năm 1981 và đã đổi tên Nhật theo họ của vợ em từ lâu. Giả sử có một cảnh sát nào đó phá luật trả lời cho người đó cũng không bao giờ biết đén tên Hà Minh Thành vì nó không có trong hồ sơ. Ngay cả các thông dịch viên người Việt Nam mà cảnh sát thuê dịch ăn lương theo giờ đã gặp và tiếp xúc với em hàng chục năm nay đều không hề biết rằng em là một người Việt Nam.

Thứ sáu: Em tốt nghiệp và nhận học vị "Bác sĩ Công học" tức Tiến sĩ công học ở đại học Đông Bắc năm 1984, lúc đó em đã là người mang quốc tịch Nhật với tên Nhật rồi, cho dù họ có tìm trong danh bạ sinh viên tốt nghiệp của Tohoku Daigaku cũng không bao giờ tìm ra tên của em. Tiến sĩ ở Nhật thực chất cũng không có gì là ghê gớm cả. Trong một xã hội đòi hỏi việc thực học thì một tiến sĩ sau khi ra trường không chịu nổi áp lực nghiên cứu phải bỏ nghề là chuyện bình thường. Ở trong xã hội Nhật ngoài các giáo sư đại học thì không ai viết trên danh thiếp của mình là Tiến sĩ này nọ như kiểu trong một xã hội trọng danh hão như VN cả. Ngay cả cái bằng Tiến sĩ nếu ra trường trong một năm không tìm ra việc làm thì kể như vứt sọt rác. Cái bằng Tiến sĩ của em sau mấy lần dọn nhà, vợ em cũng vứt rác từ lúc nào mà em cũng không biết. Một Tiến sĩ đi làm cảnh sát là một việc rất bình thường, nếu thử làm một thống kê những người homeless ở Nhật chắc chắn không ít trong họ từng là những kẻ có bằng Tiến sĩ. Người Nhật rất cần các cảnh sát viên biết tiếng Việt để có thể thâm nhập vào các cộng đồng người ngoại quốc trong công tác điều tra. Nếu ai có trình độ, quốc tịch Nhật và đủ khả năng thì đều có thể thi vào để học và trở thành cảnh sát viên.

Nhờ anh nhắn giùm với người đó mà em nghĩ…rằng "Phận làm người thì nên có lòng tự trọng, biết sống vì người và đừng nên vị kỷ quá ".

Chúc anh Đào và gia quyến vạn sự an khang.

Hà Minh Thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét