Luân Tế
Nhà văn Dương Thu Hương (DTH) sinh quán tại Bắc Việt, sống ở miền Bắc, gia nhập quân đội, viết văn từ năm 1985.
Bà là một trong số những người lớn lên và
sống trong chế độ Cộng Sản, sau này thất vọng về tình trạng trong nước
sau khi chiến tranh chấm dứt. Bà tạo được một tiếng tăm lớn ở cả trong
nước lẫn ngoài nước về văn chương. Bà viết rất nhiều sách, nhiều thể
loại. Sách của bà được dịch sang nhiều thứ tiếng và đoạt nhiều giải
thưởng văn chương quốc tế.
Sau ngày “Giải Phóng” miền Nam, cũng giống
một số trí thức trong nước, bà nhận ra bộ mặt thật của Cộng Sản và cay
đắng vì đã bị lừa. Bà trở thành một người chống đối chế độ, bị ngược
đãi, giam cầm, cấm đoán và sau cùng được cho phép sang Pháp sống từ năm
2006.
Tôi bỏ quê hương, chạy Cộng Sản, sống lưu
vong ở Mỹ từ năm 1975. Tôi có đọc một hai cuốn sách và một số bài viết
ngắn phổ biến trên mạng của bà DTH trong mấy năm gần đây. Rất phục văn
tài và văn phong cũng như tri thức, lập luận sắc bén của bà, nhất là
những gì bà nói và viết về đảng Cộng Sản Việt Nam (có một người bạn rất
trí thức còn nói với tôi là văn chương của bà xứng đáng để được đề cử
tranh giải Nobel).
Trong một bài tôi viết về ngày 30.4.1975 năm ngoái tên là “39 Năm Nhìn Lại Cuộc Đời” trên web site của tôi có một đoạn như sau:
“Nhà văn Dương Thu Hương đã đề cập tới
hiện tượng ‘hối tiếc’ phát nguồn từ dân miền Bắc vì đã nghe lời đường
mật của Cộng Sản trong bài nhận định tuyệt vời ‘Giải Ảo’:
(Trích) Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975,
tôi thuộc số những người vỡ mộng sớm nhất. Nhưng chỉ vài năm sau, con số
những kẻ vỡ mộng tăng lên một cách không ngừng. Đầu những năm 80 sự đói
khổ về vật chất là con quỷ hiện hình cả ngày lẫn đêm trên toàn cõi. Đói
khổ là món quà chia đều cho toàn dân, trừ một số người nắm quyền. Sự
giàu có và xa hoa của một thiểu số cộng sản giống như vòi nước lạnh hắt
vào mặt dân chúng. Hiển nhiên là trong dân chúng, có vô số kẻ từ chiến
trường cởi áo lính trở về(Ngưng trích)”.
Phải nói là khi đọc những giòng này tôi
rất xúc động và thầm cảm ơn/phục bà đã nói ra được những gì cần phải
được nói ra và sự chân thành của bà bộc lộ trong những lời nói đó.
Năm nay, 2015, tôi đang dự tính viết lại bài này, cập nhật hóa, và đổi tên là “40 Năm Nhìn Lại Cuộc Đời” thì
tình cờ được đọc trên mạng cuộc nói chuyện của bà với một ký giả trên
đài phát thanh Á Châu Tự Do. Trả lời câu hỏi về biến cố 30-4 sau 40 năm,
bà DTH nói về chữ “Quốc Hận” mà chúng ta dùng để chỉ ngày này.
(Trích): Dương Thu Hương: Về
mặt những người miền Nam mà gọi là « Quốc hận » thì họ cũng phải nhìn
lại. Tại sao? Tại sao lại là « Quốc hận » Trước khi hận những người khác
họ phải hận chính họ. Tại sao cùng một thời điểm, người Mỹ tạo ra những
điều kiện để tạo ra chính sách dân chủ của 2 nơi: miền nam Việt Nam và
miền Nam Hàn Quốc. Tại sao Hàn Quốc chiến thắng mà Việt Nam chiến bại?
Tại sao cùng một cơ hội lịch sử như thế, người Nam Triều Tiên họ đã chớp
lấy cơ hội để biến đất nước của họ thành một xứ sở văn minh phồn thịnh,
còn miền Nam thì không? Cái đó phải xét lại. (Ngưng trích)
Đọc đến đây thì tôi thấy có bổn phận phải có đôi điều nói chuyện với bà DTH.
Thưa bà,
Có lẽ trong cả cuộc đời bà, bà chưa bao
giờ phải xót xa cho quê hương. Từ lúc bà sinh ra ở miền Bắc, quê hương
của bà lần lượt thắng Tây, thắng Mỹ, chiếm được miền Nam thì có gì mà bà
phải xót xa cho quê hương.
Và có lẽ bà không biết là chữ “Quốc Hận”
đã được dùng một lần rồi. Đó là chữ miền Nam Việt Nam dùng cho ngày 20
tháng 7 năm 1954. Tôi không biết những người sống ở miền Bắc gọi cái
ngày đó là ngày gì (có thể là “Ngày Chiếm Được Miền Bắc”), nhưng những
người sống ở miền Nam như tôi gọi nó là “Ngày Quốc Hận” vì chúng tôi đau
lòng, xót xa khi thấy đất nước bị các cường quốc họp lại, chia đôi. Vì
đau lòng thấy đất nước chia đôi nên chúng tôi đặt tên cái đại lộ rộng
nhất miền Nam là Đại Lộ Thống Nhất. Nhưng chính quyền miền nam chúng tôi
cố gắng củng cố cho dân tình miền Nam được ổn định từ thành thị đến
thôn quê, lo nơi ăn chốn ở cho gần 1 triệu người di cư từ Bắc vào Nam
lánh nạn CS, lo cho học sinh – sinh viên có một nền giáo dục học đường
miễn phí (tôi là một trong những người được hưởng ân huệ này). Miền Nam
đặt tên con đường lớn nhất Sài Gòn là Thống Nhất nhưng những người cùng
tuổi với bà ở lại miền Bắc và các thế hệ sau này chắc chắn chưa hề thấy
miền Nam chúng tôi thực hiện kế hoạch nào để “Thống Nhất” quê hương về
tất cả mọi lãnh vực, chính trị, kinh tế, văn hóa, và nhất là về quân sự.
Sau này có những toán biệt kích nhẩy dù ra bắc hay những hải vụ hay phi
vụ là nhằm phục đích “phá hoại” khi miền Bắc đem quân tấn công xâm
chiếm miền Nam.
Chúng tôi gọi cái tình cảm đó là Quốc hận
vì quê hương bị cưỡng chiếm. Quốc Hận là vì phải bỏ quê hương xứ sở mà
đi. Quốc Hận là vì xót xa cho dân tình trong nước khốn nạn quá, đồng bào
mình khốn khổ quá. Quốc Hận là vì thấy quốc gia điêu linh quá. Quốc Hận
là vì bị đồng minh toa rập với Trung Hoa, Liên Sô lừa cả một dân tộc
yêu hòa bình, chống ngoại xâm. Bà chỉ biết chửi Cộng Sản và cái chế độ
đã lừa bà chứ bà không biết đến cái tình quê hương để có thể đưa đến sự
hiểu biết của bà về hai chữ Quốc Hận.
Chưa hết. Bà còn thắc mắc: (Trích) Tại
sao cùng một thời điểm, người Mỹ tạo ra những điều kiện để tạo ra chính
sách dân chủ của 2 nơi: miền nam Việt Nam và miền Nam Hàn Quốc. Tại sao
Hàn Quốc chiến thắng mà Việt Nam chiến bại?… Cái đó phải xét lại (Ngưng trích – chữ đậm do người viết).
Bà đòi chúng tôi phải xét lại. Tại sao
phải xét lại? Nhất là lời yêu cầu này thốt ra từ miệng một người (trước
đây – và không còn dám nhận như thế nữa) trong đám gọi là “Bên Thắng
Cuộc” tuy bà DTH đã “phản tỉnh” và bây giờ – có lẽ vì “đau” quá – nên có
thái độ chống Cộng Sản VN có lẽ còn hơn chúng tôi, những người đã phải
bỏ nước ra đi vì không thể chung sống với CS. Những khám phá mới của bà
về sự tồi tệ của Cộng sản chúng tôi nghe từ miệng bà thốt ra cũng khoái
tai, nhưng thật sự những chuyện đó quân dân miền Nam biết lâu rồi, từ
năm 1954. Bà nghĩ là bà có công với dân tộc vì cái “Eureka” muộn màng
lột trần mặt nạ của CS của bà nên bà mới hay lên tiếng nói những câu dậy
đời như thế này.
Nhưng dậy bảo chúng tôi là phải xét lại
việc dùng chữ “Quốc Hận” này thì tôi e là bà DTH với tay quá trán. Nhất
là những viện dẫn của bà trong câu nói trên cho thấy bà, một là thiên
lệch (chẳng thương xót gì cái gọi là VNCH, tuy thầm mơ rằng giá mà mình
được di cư vào Nam hồi 54), mà còn ngây thơ (tôi không muốn dùng chữ
dốt) và mù tịt về lịch sử cận đại.
Thứ nhất là Bắc Hàn chỉ “đe dọa” đòi thống
nhất hai niềm Nam-Bắc. Các sự kiện xẩy ra giữa hai miền được coi là
những cuộc “xung đột nhỏ” nhằm mục đích khiêu khích chứ không phải một
cuộc chiến. Rất có thể là Nam Hàn, cũng như Nam Việt Nam cũng đã có
những toán đặc công gửi ra Bắc với nhiệm vụ phá rối chứ không phải muốn
gây chiến tranh để chiếm lại miền Bắc. Đằng này, không những Bắc Việt để
một số quân nằm vùng, du kích ở lại miền Nam mà còn chính thức tấn công
bằng vũ lực với cái chiêu bài giả tạo “Chống Mỹ, Cứu Nước” nhưng lại
“lừa” được cả bà DTH và đám gọi là trí thức miền Bắc. Chuyện thứ hai là
Mỹ không hề “đi đêm” với Tầu, với Liên Bang Sô Viết để bán đứng Nam Hàn
như Nixon, Kissinger và tập đoàn tài phiệt thiên Do Thái đối xử với miền
Nam Việt Nam.
Bà DTH còn nói: (Trích) Tại sao cùng
một cơ hội lịch sử như thế, người Nam Triều Tiên họ đã chớp lấy cơ hội
để biến đất nước của họ thành một xứ sở văn minh phồn thịnh, còn miền
Nam thì không? (Hết Trích)
Xem đến câu này thì tôi chỉ còn biết cười
nhạt và nghĩ rằng ở cái tuổi 68, chắc trí óc của bà không còn minh mẫn
như những lời nói, bài viết của bà cách đây vài năm. Xin thưa với bà, lý
do miền Nam chúng tôi không làm được như Nam Hàn là vì trong suốt hai
mươi năm (54-75) chúng tôi ở miền Nam phải đối phó với một đồng minh
tráo trở, và vì phải chiến đấu trường kỳ chống ngoại xâm là những người
Đảng và Nhà Nước của bà đưa vào miền Nam. Một chuyện nữa là nếu đọc lại
sách sử, bà sẽ thấy là, trước những năm 80, Nam Hàn thực ra chưa có gì
đáng phải cho chúng ta khâm phục. Chỉ trong hơn ba thập niên sau này Nam
Hàn mới thực sự tiến bộ để trở thành một “xứ sở văn minh phồn thịnh.”
Và “…còn miền Nam thì không.” Thưa bà, “Bên Thắng Cuộc” của bà đã “giải phóng” cho
miền Nam Việt Nam bốn thập niên, từ ngày 30-4-75. Một phía là “Bên Bại
Trận” có 20 năm để dựng nước trong một hoàn cảnh chiến tranh tàn khốc;
và một phía là “Bên Thắng Cuộc” với 40 năm cầm quyền trong cái gọi là
Thống Nhất. Thử đặt chuyện đó lên bàn cân thì ai thắng ai thua, ai giỏi
hơn ai? Cách đây trên 40 năm, miền Nam Việt Nam đã vừa phải chiến đấu
chống xâm lăng, vừa phát triển đất nước, mà vẫn thành công ngang với một
Nam Hàn không chiến tranh!
Có lẽ bà thù ghét cái chế độ đã lừa bà đến nỗi không thèm đọc báo Tuổi Trẻ ở
trong nước. Nếu bà đọc thì chắc bà không dám mạnh miệng chê miền Nam
chúng tôi vì trên tờ này, đã được tác giả Nguyễn Hoa Lư trích dẫn lại
trong bài “Tuyên truyền theo phong cách ngậm ngùi rơi lệ” chỉ đạo rất kỹ cho bà về sự “khác biệt” giữa Nam Hàn và Việt Nam hiện nay: “Một
quan chức cao cấp của Ban Tuyên giáo T.Ư, ông Vũ Ngọc Hoàng, đã có một
phát biểu gây ấn tượng mạnh: ‘Cách đây bốn, năm mươi năm, VN và Hàn Quốc
có trình độ phát triển tương đương. Sau mấy mươi năm, tôi rà lại tư
liệu thì thấy Hàn Quốc hiện có khoảng 90.000 người sống tại VN và VN
cũng có 90.000 người sống ở Hàn Quốc. Chỉ khác nhau ở chỗ hầu hết người
Hàn Quốc tại VN làm ông chủ, làm quản lý, còn người VN ở Hàn Quốc thì
chủ yếu làm ôsin. Nghe mà xót lòng”.
Thưa bà DTH, nếu bà “nghe mà xót lòng” thì cái tình cảm dấy lên trong bà gọi là Quốc Hận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét