Bạn ta làm thơ tình rất lạ
Tình yêu gai góc sần sùi
Có rượu, có hoa, có đá
Núi gập ghềnh,
Biền giận dỗi vu vơ,
Sông nghẹn ứ phù sa
Con cá lia thia ngậm câu ca dao đi tìm nỗi nhớ
Mảng trăng rằm huyển hoặc bức tranh thương
Bạn ta bỏ hết nỗi buồn
Chông chênh thời con gái
Bỏ hết những lời yêu
Dịu dàng hoa bướm cũ
Còn lại trong thơ
Nỗi ám ảnh
Trần trụi
Rướm máu câu thề
Vết thương trầy sướt làm độc
Dòng sông chảy siết những ước mơ, hạnh phúc, lật úp con thuyền.
Lòng hoảng hốt
Ngơ ngác,
Trước tình đời
Tình người.
Bạn ta làm thơ tình rất lạ
Lũ cuốn cuồn lôi phăng phăng cánh cò tao tác lạc bầy
Cái nắng xẻ ngang dọc cánh đồng mồ hôi cha đau đáu thất mùa
Những mảnh đời oằn oại với căn bệnh thế kỷ
Những anh hùng chữ nghĩa chẳng tròn câu giải quyết nhau bằng dao găm, mã tấu…
Cô cậu choai choai chìm trong rượu, trong vật vã thuốc lắc, nhạc điên cuồng…
Thơ bạn ta khóc với cuộc đời,
Đau nỗi đau thế sự.
Thương những cuộc đời đói nghèo biết vươn lên từ mảnh đất khô cằn, đơm hoa kết trái, dựng cho mình một lý tưởng làm người có nghĩa có nhân.
Thơ tình bạn ta bây giờ có cay, có mặn, nồng nàn của men…
Bạn tặng mọi người ly rượu thật ngon
Khà một lần uống cạn
Bạn ta chạm vào thềm văn chương,
Thăng hoa,
Duyên nợ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét