Giặc đã ùa vào nhà Việt Nam
Kỳ 9/14
 |
Tác giả |
“ …Đảng CS Việt Nam cho đến nay không muốn nhớ hay cố tình quên lãng những tướng lãnh đã từng tham chiến tại chiến trường Lão Sơn. Những tướng lãnh ấy không được ghi tên tuổi trong lịch sử chiến tranh cận đại của quân đội CS Việt Nam. Không nhắc đến tên họ là thiếu sót rất lớn đối với lịch sử…”
Cuộc hội ngộ bất ngờ của hai đứa con Việt
Sáng nay, đỉnh núi 255 lặng yên, xương mù đã trả lại bầu trời "quang mây tạnh" cho Lão Sơn. Binh sĩ Trung Quốc trải qua những ngày sống trong giao thông hào, hít thở mùi đất ẩm thấp, khó chịu, rất ngột ngạt.
Có lệnh truyền báo:
– Hôm nay toàn thể binh sĩ được lệnh trồi lên mặt đất, thay đổi không khí.
Tôi vừa ra khỏi giao thông hào, hưởng được không khí trong lành của buổi sáng. Không có thú vị nào hơn là hít hơi cho lòng ngực phồng lên, lấy một hơi thở thật dài, và đẩy sâu xuống tận đáy "đơn điền", cho xì hơi ra thật mạnh như thể quả bong bóng bị xì, tung vỏ bay cao vút. Ôi thoải mái làm sao, sung sướng với điều mình đang có, dù một khắc thôi đã thỏa mãn lắm rồi. Có xung phong vào trận địa mới biết cuộc đời người lính dãi dầu nắng mưa, đầu gối tuyết thân phơi gió xương ngoài trận mạc.
Chúng tôi đứng trên đỉnh núi cao tham quan toàn cảnh núi Lão Sơn, để ý nhất về hướng đất Tổ xa xa, nhìn thấy cột khói chạy dài. Hỏi ra mới biết nơi cận cảnh chính là dòng sông Lô. Buổi sớm mai này đẹp quá, dòng sông Lô toát ra hơi nước, vẽ lên không gian một con rồng xám uẩn khúc huyền diệu.
Lòng tôi bay bổng, thả hồn theo bài thơ "Tiếng hát sông Lô" của Hoàng Cầm:
Sông Lô chảy xuống sông Hồng
Sông Hồng trôi đến biển Đông xa vời
Biển Đông cuộn sóng ngang trời
Nhắc đi bốn bể những lời sông Lô
Hoàng Cầm, Việt Bắc, 12-1947